Bất chợt, đôi mắt Linh mọng nước... Ban đầu chỉ là từng giọt nhỏ rơi khẽ khẽ trên khoé mắt, dần dần thành những giọt to hơn, rớt mạnh gò má...
Tiểu Long
Như đã nói, tôi không phải là kẻ thích bông đùa. Tôi không hề có lỗi với Trúc Linh. Trước và sau khi gặp Tường Loan, tôi vẫn còn tình cảm với Linh thật nhiều... Nhưng rồi trước ngày gặp Loan, Linh đã tặng cho tôi một cú sốc...
"Long ơi... Nếu Linh nói Linh lỡ thích một người rồi, thì Long nghĩ sao?"
"À ờ... Chẳng sao cả... Say nắng là chuyện thường tình mà... Cảm giác đó sẽ thoáng qua thôi cô bé ạ... Quan trọng là từ trước đến giờ, Linh chỉ có Long..."
"Sao Long biết như thế?"
"Cách biểu hiện của Linh cho thấy Linh rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm..." - Tôi cười...
Bất chợt, đôi mắt Linh mọng nước... Ban đầu chỉ là từng giọt nhỏ rơi khẽ khẽ trên khoé mắt, dần dần thành những giọt to hơn, rớt mạnh xuống đôi gò má và rồi vụt tan, trên gương mặt chỉ còn để lại dấu vết hai hàng nước dài... Tiếp đó là những tiếng nấc... Những vệt trang điểm loang lổ trên mặt Linh... Gương mặt mộc mà tôi ao ước được khám phá trong suốt hơn một năm qua, dần lộ rõ...
Tôi bối rối, lúng túng và không lý giải được hành động đó, chỉ biết tìm khăn giấy lau đi nước mắt cho Linh... Linh gạt tay ra, chạy đi, và sau năm phút, cô bạn quay lại...
Thiên thần của tôi...
Trút lớp trang điểm ra, Linh trông thật hiền... Tất cả những đường nét trên gương mặt đều thanh tú và yêu kiều... Nhưng sao tôi thấy bây giờ, gương mặt đó xa xăm quá...
"Linh... Linh có lỗi với Long... Nếu Linh nói, từ trước đến nay, Linh chưa hề có cảm xúc lạ với Long, chỉ rung động trước cái đẹp của Long, thì Long đủ bao dung để tha thứ cho Linh không? Linh nghĩ là không... Cách đây một tháng, Linh bỗng cảm thấy mình có tình cảm với người đó..."
Xung quanh tôi, mọi thứ mờ ảo hẳn đi... Tai đôi ù... Dường như thời gian hoá đá, tôi trơ như khúc gỗ, nghe những lời Linh nói mà tiếng được tiếng không...
"Long à... Dường như chúng ta đến với nhau quá nhanh và quá vội... Mọi việc trở nên quá suôn sẻ khi chúng ta gần như hoàn hảo... Suốt khoảng thời gian quen nhau, chưa bao giờ cãi nhau và giận nhau quá dài... Cả hai đều tôn lên vẻ đẹp của nhau... Nhưng rồi khi phát hiện ra chỉ đến với nhau vì cái đẹp thì Linh đau khổ lắm... Linh cũng quá mệt mỏi khi phải cố tình không quan tâm tới những "vệ tinh" xung quanh Long. Chuyện chúng ta cãi nhau trước đó, Linh cố tình làm Long giận để Long ghét Linh... Nhưng rồi, cách sống quá chuẩn mực của Long làm kế hoạch của Linh thất bại. Chính vì Long cư xử với Linh quá tốt nên Linh chưa bao giờ làm Long buồn. Nhưng đó chỉ là "bề nổi" thôi Long à... Có những việc Long chưa hề biết và chẳng bao giờ muốn biết..."
Có những điều trong cuộc sống này không thể lý giải nổi. Tưởng rằng tôi đã mắc lỗi với Linh trước, nhưng không ngờ chính Linh lại là chất xúc tác khiến ý định đến với Loan mạnh mẽ hơn trong tôi... Tôi không muốn nói với Loan rằng tôi và Linh đã chia tay, vì tôi sợ Loan nghĩ chính nàng là kẻ phá bĩnh...
Phải chăng khi những sự thật được lột trần rồi, thì ta chẳng còn có hứng tiếp tục khám phá chúng nữa?...
Linh làm tôi quặn đau... Nhưng rồi trong nỗi đau khó thở ấy, tôi cũng cảm nhận được rằng, mình chỉ "cảm" trước vẻ đẹp kiêu kỳ của Linh mà thôi...
Sau khi Loan cân nhắc tôi nên suy nghĩ lại thì tâm trạng tôi bần thần... Tôi sợ rằng lần vội vã này sẽ mang lại kết thúc thảm hại... Tôi không muốn lặp lại sai lầm nhưng rồi cũng chẳng thể rút lại lời nói...
Tâm trạng tôi bây giờ như một đống vải vụn... Nhàu nát và khốn khổ...
o0o
Tường Loan
Tôi loáng thoáng "nghe đồn" rằng Long và Linh đã chia tay. Suốt thời gian đó, Long không liên lạc với tôi... Tôi hiểu rằng cậu ta đang rất đau khổ và tôi cũng không muốn xát muối vào vết thương mà cậu ta đang mang...
Nhưng tôi nghĩ, đến lúc này, tôi phải gỡ bỏ nỗi buồn riêng để hoà mình vào nỗi buồn mà Long đang mắc phải... Tôi cần giúp cho Long cảm thấy vui và hạnh phúc, tạm quên những muộn phiền vào lúc này... Còn chuyện Long không nhớ ra tôi và Long vội vã muốn tôi làm bạn gái, dẹp hết...
Một ngày đầy gió, tôi hẹn Long đi dạo ở công viên gần trường. Cậu gật đầu... Bây giờ Long như một người bạn thời ấu thơ của tôi... Cảm xúc trong tôi bây giờ là một cảm xúc trong veo và tinh khiết, như ánh nắng của buổi bình minh bắt đầu... Tôi không quan tâm rằng Long có thích tôi thật hay không và tôi có cảm tình gì đặc biệt với cậu ta không... Chỉ cần hai chúng tôi được trò chuyện và sống lại những cảm xúc thơ bé, là quá đủ...
Tôi chìa cho Long xem món đồ chơi đắt tiền khi xưa và nhại lại giọng nói õng ẹo của "cô bé tóc nâu vàng" hồi ấy...
"Tên Long khó nhớ quá hà..."
Đột ngột mắt Long sáng lên, nụ cười hiện dần trên môi rồi trở nên rạng rỡ như bông hoa hướng dương nở bung cánh trong ánh mặt trời... Long nhấc bổng tôi lên, xoay vài cái, còn tôi thì hét lên rồi cười giòn tan...
"10 năm không gặp... Xin lỗi Loan nhé... Làm sao mà nhớ được chứ... Tên cậu cũng khó nhớ mà..." - Long nói trong sự hân hoan...
"Bây giờ thì nhìn vào ánh mắt Loan, tớ cảm thấy thân quen vô cùng, chẳng còn có vẻ gì là huyền bí nữa..." - Long nhìn sâu vào đôi mắt tôi, cười mỉm, rồi quay vụt đi ngay. Tôi chắc chắn là cậu ta đang nén cảm xúc...
"Chứ đâu có giống đôi mắt nhung huyền của Linh... Cứ ngỡ chan chứa thương yêu và ngập tràn tình cảm... Nào ngờ... Mọi thứ bị một cơn lốc cuốn đi không để lại dấu vết, sau một năm được vun xén, nuôi trồng, hài thật Loan nhỉ..."
"Tớ hiểu... Và đó là lý do khiến cậu không đủ tỉnh táo để mong muốn tớ làm bạn gái..." - Tôi đong đưa chân theo từng nhịp của rặng cây trong tiếng hát của gió...
"Đến bây giờ, cả con tim và lý trí tớ vẫn mong muốn như thế Loan à..." - Cậu ta nói chậm rãi...
"Rồi mọi việc sẽ ra sao nữa? Long và Loan trở thành một đôi, và rồi mọi thứ chẳng còn gì thú vị... Biết đâu sẽ có kết cuộc như hai ta không mong?"
"Ừ nhỉ... Long nông cạn quá... Chỉ có Loan vẫn sâu sắc như ngày nào... Chẳng có cô bé tóc vàng nào lại có thể "biện hộ" cho mình thông minh như Loan... "không biết "Tiểu Long" có nghĩa là "rồng nhỏ" vì chưa sống ở Việt Nam lâu ngày", hà hà"
"Nhớ được là quá tốt" - Tôi cười tươi...
"Điều gì bí ẩn mới thú vị Loan nhỉ... Cứ để thời gian quyết định cho cả hai chúng ta..." - Long nói, mắt hướng về phía xa xa... Tôi nhìn theo, thấy rõ từng cụm hoa nhỏ chao nghiêng uốn lượn bên cạnh những con bướm ở góc đường chân trời...
Twinkle