[You must be registered and logged in to see this image.]Lời hứa là điều cần phải giữ. Và ước mơ cũng vậy.
Nhiều năm về trước, tại một thị trấn nhỏ ở miền nam California, có cô bé ngày nào cũng mang một chồng sách ở thư viện về nhà. Cô bé thích đọc sách. Nên ngày nào cô bé cũng đi bộ tới thư viện, lục tung phần sách dành cho thiếu nhi - chỉ là một góc nhỏ trong phòng sách. Chẳng bao lâu sau, cô bé "phiêu lưu" xa hơn, tới những giá sách khác, nhất là giá sách có đề "sách mới".
Một ngày, cô bé "tự thú" mục tiêu của mình với người thủ thư: - Khi nào cháu lớn, cháu sẽ trở thành nhà văn. Cháu sẽ viết sách!
Người thủ thư già, tóc bạc, có nụ cười hiền hậu, ngẩng lên và xoa đầu cô bé: - Khi nào cháu viết được sách, cháu nhớ mang đến đây và chúng ta sẽ cùng đặt nó lên giá "sách mới" nhé? - Cháu hứa! - Cô bé gật đầu, cười rạng rỡ.
Cô bé lớn lên và giấc mơ của cô cũng vậy. Khi học lớp 9, cô bé làm thêm ở một tờ báo nhỏ, được 1,5 đôla/tuần. Nhưng tiền chẳng là gì so với niềm vui được nhìn thấy bài của mình trên báo. Nhưng viết một quyển sách vẫn là một ước mơ rất xa.
Cô bé dần trở thành biên tập viên của tờ báo địa phương, rồi kết hôn, rồi chuyển đi nơi khác, nhưng ước mơ không mờ đi. Cuối cùng, cô bé - lúc này đã là một cô gái trưởng thành - bắt tay vào một cuốn sách. Cuốn sách đó bị 2 nhà xuất bản từ chối. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô viết lại từ đầu. Xuất bản sách không phải chuyện một sáng một chiều, nên cả phần viết và phát hành mất tới 2 năm. Khi nhận được bản in đầu tiên, cô bật khóc. Cô gái ôm lấy quyển sách, như ôm lấy ước mơ của mình trong tay.
Người đầu tiên cô gái nghĩ đến là người thủ thư ở thư viện nhiều năm về trước, và lời hứa của mình. Cô gọi điện về thư viện. Người thủ thư đã mất vài năm trước. Cô gái kể lại câu chuyện về cô bé 10 tuổi với lời hứa về cuốn sách. Ông giám đốc thư viện đồng ý để cô đem sách tới.
Cô tìm thấy một thư viện lớn và hiện đại ở khu phố ngày xưa. Nhưng những căn phòng vẫn bố trí như vậy. Những nhân viên thư viện vui mừng chào đón cô. Và cô tặng họ những cuốn sách của mình, cũng như một cuốn cho phần "sách mới". Cô gái khóc khi đặt cuốn sách của mình lên giá. Đó là thời điểm chứng minh rằng ước mơ được thực hiện và lời hứa được giữ. Dù mất tới 28 năm. Cô gái ôm từng nhân viên thư viện để tạm biệt. Lúc đó họ mới lấy ra một phong bì lớn, nói rằng người thủ thư trước đây muốn mảnh bìa bên trong phong bì sẽ được đính lên giá "sách mới" khi nào cô gái quay lại.
Và họ làm theo. Đó là một tấm bìa ghi dòng chữ: "Jann yêu quý, chúc mừng cháu trở lại".