| - Mày ơi! Híc híc! - Trang vừa nhìn thấy Thu đã "nức nở". Rồi chẳng để Thu bày tỏ, nó vứt tạch tờ Hoa Học Trò mới xuống bàn, lật tung các trang báo, đến đúng mục truyện ngắn thì... dừng lại. Lần này đến lượt tiếng hét kinh hoàng của Thu. Vừa đủ thời gian để nó đánh vần được hai từ "Minh Nhật".
Minh Nhật là thằng nào mà làm chấn động tinh thần hai đứa đến thế? Trời biết, đất biết, gần hai mươi vạn bạn đọc báo Hoa biết. Tại sao Trang và Thu lại “phẫn” hắn đến thế? Có lẽ, một tên chuyên Lý nhưng lại tung hoành "ngông cuồng" trên mảnh đất văn chương chật hẹp làm hai con bé chuyên Văn "nóng mặt".
Cái thằng…! Gặp trên trường còn chưa đủ sao mà còn "đụng hàng" ngay ở lớp học thêm Văn. ("Đồ bắt chước! Thấy người ta đi học mình cũng đi học!"). Nhưng mới nhất và kinh hoàng nhất phải kể đến vụ "đụng đầu" ở Phạm Hồng Thái…
Hai con bé đang tí tởn trêu đùa bọn đội tuyển thì một thằng "dở hơi" bước vào sân trường. (Chú thích: "dở hơi" là cái từ luôn được đính thêm vào tên những thứ mà 2 đứa chúa ghét). Một cái áo pha trộn giữa da cam và đỏ quá thừa sắc tố "choé" để hai đứa nhận ra đấy là thằng nào! "Quả tóc" vẫn "bú dù" như mọi khi, không chệch đi đâu được nhãn mác "chưa nhìn đã thấy ghét" mà hai đứa đã âm thầm dán bên cạnh từ "Minh Nhật". Và hình như bọn nó được sinh ra là để đối đầu?! Trang càng tin tưởng vào phán xét ấy, khi nó bàng hoàng nhận ra: Minh Nhật đi thi học sinh giỏi Văn. Thế là, nó quay ra nguyền rủa cho hắn trượt từ trước khi bước vào phòng thi. Đáng đời!
Từ khi biết Trang thường xuyên "đụng thằng này", bọn Minh Nhật 'fans trong lớp bám chặt lấy nó để hỏi về Minh Nhật. "Buôn dưa" với cái bọn "thừa đủ thứ" ấy mệt thì mệt thật nhưng Trang rất hỉ hả! Không dưng trời lại cho nó cơ hội trả thù riêng? Với "bảo bối" là cái mồm tép nhẩy, nó vẽ ra chân dung Minh Nhật xấu thậm tệ: nhìn cận cảnh mặt hắn toàn mụn, giọng như loa rè, nói chuyện nhạt hơn nước ốc... "Hơ! Mà cũng "đung đúng" đấy chứ! Cứ bước vào lớp học thêm là thấy cái đầu "bú dù" cúi gằm, ấn di động chiu chíu. Lại còn chui xuống tận bàn chót để "buôn dưa". Thật đúng là "đã xấu xí còn thích gây sự chú ý"! - Trang tự đánh giá.
Còn về văn của hắn thì… Gì chứ món này, Trang thừa vốn từ, cũng chẳng thiếu độ tinh quái để "bắt bài" Minh Nhật. "Truyện ngắn của hắn chẳng có gì là đặc sắc. Quanh đi quẩn lại vẫn mấy thằng con trai học thì ít, chỉ biết tí ti bóng rổ, suốt ngày nghĩ đến vấn đề “cua” gái. Và nếu nhân vật chính là nữ chắc chắn cô bé sẽ đeo cặp chéo không hồng thì xanh. Vài vụ cá cược vớ vỉn. Những phiên chợ buôn quen thuộc của bàn trên với bàn dưới, về một đứa con gái trông quen quen, xen thêm chi tiết ăn uống… Và một điều quan trọng, hình như bọn học trò đến trường chỉ để … bùng tiết. Nó mà biết ở đâu có những thầy cô dễ tính thế, bùng tiết dễ như ăn kẹo thì xin thề nó chuyển đến đấy học ngay lập tức. Không thể không mang "chiến hữu", cái Thu, đi theo. Sướng một cái là không phải mặc đồng phục…" Trang hí hoáy liệt kê những điểm xấu của "truyện ngắn Minh Nhật" vào nhật kí. "Nói chung là không có gì mới. Người đọc sẽ "đánh vần qua loa" rồi quên luôn, đọc một lần rồi không muốn đọc lại đến lần thứ hai nữa." Nó chốt hạ.
***
Tất nhiên, Minh Nhật không biết tí gì về câu chuyện này. Chắc hẳn, hắn vẫn đang sung sướng ở nơi nào đó, chờ ngày bị "hạ bệ" (!). Trang và Thu, hai cây bút đại tài trong giới văn sĩ lớp "chuyên văn nửa mùa" âm thầm thực hiện chiến dịch "tiêu diệt virus Minh Nhật". Cứ ở đâu nghe hai tiếng "Minh Nhật" là hai đứa xông vào, nghe ngóng. Nếu có tín hiệu tốt, bọn nó sẽ lập hẳn một đại hội buôn với những đứa ghét Minh Nhật. Và hai cái loa siêu nhanh sẵn sàng "bắn" không ngừng khi đối tượng kết Minh Nhật.
Song song với việc "tiêu diệt hình tượng đẹp của địch" là phong trào "bút chiến". Ba chữ "viết nhiệt tình" để miêu tả không khí "thời chiến" lúc này. Đều như vắt chanh, mỗi ngày Trang cho ra lò một truyện ngắn mới. Thu đâm đầu vào phóng sự và phỏng vấn. Rồi cả hai kết hợp trong những phi vụ "con con": ngốc xít, kì án tuổi dậy thì… Với phương châm "Nhiều! Đa dạng! Mới!" bọn nó có cảm giác đang tiến rất gần đến chiến thắng. Nói chung, mọi thứ đều cực ổn, chỉ chờ ngày "xuất xưởng".
Thế nhưng... Một ngày đẹp trời, hắn bỗng biến mất, để lại "niềm tiếc thương vô hạn" cho hai đứa con gái "chỉ biết chứ không quen". - Tao không hiểu hắn biến đi mà nhanh thế? Lớp học thêm không, trên mặt báo cũng không thấy tên. - Trang thở dài sườn sượt. Một ngày không thấy "kẻ thù", nó đâm ra chán. (?) - Hay mình vẫn làm theo kế hoạch đi nộp bài? - Thu ngập ngừng. - Điên! Không "chiến" với hắn kế hoạch này bỏ phí mất 2/3. Và hắn sẽ chẳng phải nếm mùi thất bại.
Để phù hợp "diễn biến chiến tranh", hai đứa chuyển sang phương án tác chiến B: chờ đợi. Trong khi đó, tranh thủ thực hiện "thoái trào cách mạng". Cũng tức là "giảm dần tốc độ của cây bút", nhưng không ngừng hẳn. Và chủ trương chuyển từ "sáng tác" sang mặt trận học tập. Sắp thi học kì 2 đến nơi, phải tập trung học chứ? Nếu mà hai con bé trượt học sinh giỏi, thể nào thầy chủ nhiệm cũng cho "uống li cocktail pha giữa tức giận và thất vọng". Cá chắc chắn, lần này "tính trạng" thể hiện ra bên ngoài sẽ là mắng xả phanh với các vị phụ huynh, trội dị hợp.
* * *
Khi ngọn lửa chiến tranh suýt tắt ngấm thì đùng một cái! Minh Nhật lại xuất hiện. Một buổi sáng 8h, tắc đường, Trang dũng cảm chen lấn xô đẩy trong biển người để dạt vào sạp báo. Vét mấy đồng xu lẻ trong túi, hí hửng vớ lấy tờ báo Hoa mới nhất, đọc ngấu nghiến…, vài phút sau, nó hét toáng lên kinh hoàng. Bà chủ sạp báo trợn tròn mắt nhìn nó… Sáng mùa hè nóng như đổ lửa…
Cho dù đã đoán trứoc đuợc sự "trở lại của kẻ thù", nhưng hai con bé vẫn không khỏi giật mình… Hắn xuất hiện trên báo quá bất ngờ! Nhưng câu chuyện của hắn lại vô cùng "lãng xẹt". Mác "truyện dài kì" làm Thu hơi "thất vọng". Còn Trang thì nở một nụ cười ngạo nghễ: - Lần này chắc chắn hắn sẽ đại bại! - Bây giờ mình phải làm gì?-Thu thộn mặt ra, ngờ nghệch. - Tổng tấn công chứ còn làm gì!
Cuối cùng, lời phát động tấn công cũng được tung ra. Không tuyên chiến hay báo trước, hai đứa nhanh chóng đóng gói thành phẩm từ máy vi tính vào các kiện hàng đĩa mềm. Việc cuối cùng là vận chuyển ra "tiền tuyến".
Không một quả bom hẹn, cũng không "đánh úp" Minh Nhật khi hắn "bơ vơ" ở cổng Ams, mục tiêu khoanh tròn trên bản đồ chiến tranh chính là toà soạn báo HHT…
Thang máy vút lên tầng 5. Trang giậm chân vài động tác hiphop lấy khí thế. Cái Thu thì nhắm tịt mắt vì sợ. Nó căm thù "cái hộp vừa chật vừa nóng vừa bí này.
Nhìn dáng vẻ của hai con bé ấy thì chẳng ai bảo bọn nó đi chiến đấu cả. Rón rén đẩy cửa bước vào, lí nhí chào mọi người… Bất chợt, cả hai đứa cùng nhận ra hắn. Cái mặt vẫn "lấm tấm mụn khi quay cận cảnh". Hắn cười rất tự tin. E hèm! Tỏ ra có lợi thế với những kẻ mới đến chứ gì?… Rồi có ngày, hắn sẽ phải đau xót nhận ra rằng: bọn chúng sinh ra là để đối đầu!
Trang và Thu cũng mỉm cười trả lời. Sự tinh quái bí ẩn hiện rõ trên mặt Trang. Cuộc chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu! Cũng chưa biết ai sẽ là người chiến thắng, chỉ biết cái cảm giác được đấu cùng với một đối thủ ngang cơ và tầm cỡ chợt làm hai con bé thấy tự hào. Biết đâu chúng nó sẽ làm nên một kỳ tích như Monaco đã làm được tại Champion League khi loại Real Madrid? Và hai đứa cùng đồng thanh nói với chị chủ trang mục: - Bọn em đến để nộp bài! | |