| Nước mắt làm nhòe cặp kính cận, đóng sập cửa lại, nó lao ngay lên giường, úp mặt vào đống chăn bông tiếp tục thút thít…
Loáng thoáng bên ngoài tiếng thằng em “Chị Hai lớn rồi mà cứ y như con nít, chuyện nhỏ xíu xiu mà đã nước mắt ngắn dài…” rồi cười khanh khách. Nó ấm ức “Đã lớn thì không có quyền khóc sao, chẳng ai nói khóc là đặc quyền dành riêng cho các em bé cả”, với lại lâu nay nước mắt đã là “vũ khí lợi hại” của nó rồi. Vì suy nghĩ đó, nó càng khóc to hơn để mọi người nghe thấy, tất nhiên là chỉ trong nhà thôi, đặc biệt là mẹ - người có tầm ảnh hưởng to lớn đến quyết định của cả nhà. Mặc dù tiếng khóc của nó được rèn luyện đến từng âm trầm, bổng thế nào cho vút cao và vang xa nhưng càng ngày hiệu quả càng kém. Vùi mặt trong chăn bông, gấu bông thì làm sao khóc to được, nó nhẹ nhàng hé cửa, nhìn ra ngoài nhưng mọi người đã đi xuống nhà xem phim cả rồi… hức hức… chắc ai cũng đã quen với kiểu “khóc rồi tự nín chứ biết làm sao” của nó. Tủi thân vì không ai quan tâm, dỗ dành, nó hít một hơi thật sâu rồi nhảy phóc lên giường bật máy tính, đưa tay lên quệt mấy giọt nước mắt còn vương trên đôi má mà lúc nãy phải nhập tâm lắm mới khóc được…
Thật ra việc cỏn con đó là lúc nào nó xin mẹ đi chơi hơi xa thì mẹ lại lắc đầu không cho. Đã chán với cảnh ồn ào náo nhiệt, cứ bước ra khỏi nhà là khói xe, bụi đường, nó thèm lắm không khí lành lạnh, nó muốn nâng niu một búp non, say sưa trong tiếng sóng và hòa mình cùng làn gió nhẹ. Nó muốn đi chơi đầu năm cho thanh thản, đi để mở rộng tầm mắt, vậy mà, mẹ chỉ cho phép nó đi với gia đình chứ bạn bè thì nhất định “không là không”, nhưng đợi bố mẹ thì biết đến khi nào mới được đi. Nó nài nỉ thế nào cũng không được, khóc lóc cũng không xong, thế là đành lặng im tiếc nuối khi tưởng tượng đến cảnh tụi bạn ríu ra ríu rít chuẩn bị hành lý, hẹn giờ xuất phát để sớm mai lên đường.
oOo
Tay chống cằm, cái mặt xịu xuống như trái quýt rụng, đôi mắt chốc chốc lại chớp chớp… Nó chợt phì cười khi nhìn thấy bộ dạng nham nhở của mình trong webcam. Nó phải công nhận là mình khóc xấu chưa từng thấy giống y như lời của nhỏ bạn thân nhận xét. Không như trí tưởng tượng của nó khi xem các bộ phim Hàn lúc nhìn các cô gái khóc luôn có nét gì đó cần che chở và mong manh đến lạ, còn khi thấy nó chuẩn bị khóc thì mọi người chỉ muốn trốn đi thật xa thôi…
“Ui… lại không vào mạng được rồi”, nó vò đầu bứt tóc…Lúc thường thì yahoo messenger toàn để chế độ invisible, vậy mà lúc muốn kiếm một người trò chuyện cho đỡ buồn thì mạng lại mất kết nối. Chắc ông trời muốn phạt nó vì lúc nãy dùng chiêu “nước mắt cá sấu” đây mà…
Nó mở cửa sổ ra, tự nhiên nơi đâu một làn gió thoảng qua làm rung nhẹ chiếc chuông gió leng keng tiếng nhạc trong vắt thật vui tai…Nó khẽ mỉm cười nhìn chú ong mật mải miết tìm mật trên cành phong lan tím nhạt làm bằng nhựa giống y như thật treo gần khung cửa. Một chú ong có thể bị thị giác đánh lừa nhưng nó thì lại cố gắng tìm cho mình một chút ảo giác giữa cuộc sống thực…Nó nhắm mắt lại, không khí trong lành bao quanh như đang vỗ về giấc mơ của nó…
oOo
Mọi thứ trên đời này chẳng qua là do cảm nhận mà thôi…Mơ ước chi đến nơi xa xôi nào đó, vượt qua bao chặng đường chỉ để chiêm ngưỡng những thắng cảnh nổi tiếng này nọ mới thấy lòng thanh thản. Bình yên nhất vẫn là ở trong tâm hồn, một lối suy nghĩ phẳng lặng, lạc quan, lâu lâu lại có chút gợn sóng li ti như phút xuyến xao trong buổi chiều nhẹ gió. Mắt nó hướng về slideshow những hình ảnh thiên nhiên đang trôi đi trên màn hình máy tính một cách lạ lẫm như chưa bao giờ nó tận hưởng được nét đẹp trong từng bức ảnh ấy…Nó chợt nhận ra thanh thản nhất là khi cảm nhận được bản thân mình sống có ích, xứng đáng được yêu thương và hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ngọt ngào nhất vẫn là khi ngồi một mình lắng tai nghe tiếng nhạc réo rắt Nightingale của Yanni, quá trong lành như tiếng họa mi trong một rừng cây xanh lá. Cảm giác như từng cung bậc của cuộc sống theo từng phím nhạc tan chảy, tia sáng mặt trời nhẹ nhàng dẫn bước đến một thảo nguyên xanh bát ngát, mênh mông đến lạ thường, tưởng chừng một làn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến mình bay lên được, lơ lửng trên không trung xa tít tắp. Nhưng không phải như đám mây bềnh bồng trôi dạt đến phương trời vô định, chỉ ước được như một cánh hoa nhẹ bẫng, bay đến khoảng không gần với đất, bên cạnh thảm cỏ xanh lạnh ngắt, ướt sương sớm. Khoảng trời nơi ấy không nắng nhưng chẳng âm u, mát rượi đến nao lòng, tựa như bầu trời sau cơn mưa, nhẹ nhàng và thanh thoát… Cỏ suốt đời xanh tươi, hút nhựa sống từ lòng đất bên hoa tươi sắc thắm. Hoa ngước nhìn trời, ước vọng rồi khẽ cựa mình trên thảm cỏ êm ru…
oOo
Nó nhoài người về phía sau, đầu vô tình đụng vào con gấu to đùng với bộ lông ấm áp thơm mùi nước xả ngào ngạt như hương hoa đồng nội. Đặt lưng trên chiếc chăn êm êm với những sợi bông mềm mại, lăn qua lăn lại tựa như trên một thảm cỏ nơi thảo nguyên xa xôi trong giấc mơ yên bình đó…Nó chợt nhận ra không nơi nào làm nó cảm thấy thoải mái và hạnh phúc như khi ở trong ngôi nhà thân thuộc gắn bó từ ngày nhỏ, không ở đâu ấm áp hơn gia đình của nó.
Rồi ngày mai khi đôi cánh đã đủ rộng để tự mình bay đến những chân trời mới, nó sẽ có cơ hội khám phá thêm biết bao điều mới mẻ nhưng có chắc là khi nó thật sự cần một lời khuyên thì những người thân yêu luôn ở bên cạnh khuyên răn nó không. Thử hỏi với bộn bề cuộc sống, nó còn bao nhiêu thời gian để trở về bên gia đình yên ấm với cậu em lóc chóc nhưng đáng yêu, với bố mẹ nghiêm khắc nhưng luôn bảo bọc, chở che, yêu thương nó bằng cả tấm lòng. Hay lúc ấy, nó phải tự mình quyết định, chịu trách nhiệm mọi việc và phải chấp nhận tất cả, cho dù đó có là sai lầm hay thất bại. Sẽ có những lúc nó bật khóc nhưng không phải là cố khóc to hơn để mọi người nghe thấy mà luôn cố giấu những giọt nước mắt chỉ cho riêng mình vì có những hoàn cảnh khiến nó không thể tự do bộc lộ cảm xúc của mình trên khuôn mặt hay thái độ. Dẫu thế nó vẫn tìm được một góc bình yên trong tâm hồn được nuôi dưỡng bao năm bởi tình thương gia đình.
Thời gian phía trước còn đủ dài để nó có thể trải nghiệm và trưởng thành hơn nhưng chỉ còn một tuần nữa là nó bắt đầu thực tập xa nhà rồi, lúc đó thì không có ai bên cạnh để nó tỉ tê và nhõng nhẽo nữa đâu và cũng không còn nhiều thời gian cho nó suy nghĩ vẩn vơ thế này nữa. Nó chui ra khỏi phòng, lặng lẽ ngồi sau mẹ và em trai đang xem tivi rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đôi mắt vừa hé mở, nó đã thấy nụ cười dịu hiền của mẹ khi đang nhẹ nhàng đắp lên người nó chiếc chăn len, nó cảm thấy ấm áp lạ kỳ… | |