| Tàn vở kịch, con gái giận bỏ về không lí do…Con trai lặng lẽ hiểu, sự kết thúc dường như đã được báo trước.
Ngày thường con trai mạnh mẽ bao nhiêu, bản lĩnh bao nhiêu thì hôm nay hai bước chân nặng trịch, đầu óc trống rỗng…Hai bên đường dường như chỉ là một màu đen u tối. 11h đêm, bước từng bước nặng nề về con hẻm vắng, con trai chợt nhận ra một điều khủng khiếp, kể từ giờ con trai thất tình và không còn con gái bên cạnh.
Một bài nhạc buồn não nề cất lên, con trai tựa đầu vào bức tường trong căn phòng lạnh…trong đầu chẳng nghĩ gì ngoài hình ảnh của hai đứa. Con trai thất tình, không nước mắt, không rũ rượi nhưng chỉ có sự im lặng đáng sợ bao trùm khắp nơi. Tiếng gõ cửa phòng cộc cộc nhưng con trai cũng chẳng nghe thấy.
Sáng vào lớp, con trai ngồi thừ một góc, chẳng màng đến những câu chuyện dang dở của lũ bạn thân. Một đứa trong nhóm chọc cười, con trai lẳng lặng bỏ đi ra hành lang. Yên lặng, con trai đứng nhìn xa xăm ra khoảng không gian mông lung, vô định…Thất tình đau và buồn thế sao? Cố gắng không nhớ, cố gắng lảng đi chuyện khác nhưng dường như nỗi nhớ, day dứt cứ xẹt ngang trong đầu, khó chịu, đau lắm!
Tiết học kết thúc tự bao giờ, con trai chậm chạp xếp tập vào trong ngăn cặp, lê từng bước dài, dường như quảng đường từ lớp ra đến bãi giữ xe dài hơn mọi ngày rất nhiều…Không khí xung quanh vẫn náo nhiệt vì giờ tan trường nhưng con trai lại khác, hai tai không nghe thấy gì, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm về phía trước. Vấp phải bậc cầu thang, con trai cũng chẳng thấy đau mà cứ bước tiếp như một kẻ say rượu đi không điểm đừng…
Hôm nay nắng nóng hơn mọi ngày nhưng con trai vẫn để đầu trần chạy về nhà. Không có cảm giác nóng, cũng chẳng thấy khó chịu vì kẹt xe hay tắt đường, xung quanh con trai giờ đây mọi thứ dường như chỉ là những bức tranh buồn không màu sắc.
Cửa phòng khép lại, con trai bậc nguồn laptop, ánh mắt vô hồn dán vào màn hình. Vài cái click chuột, trang blog hiện ra…Con trai bắt đầu gõ những cảm xúc, gõ những tâm sự và gõ cả những nỗi buồn đang day dứt trong lòng….Con trai post lên và dường như chờ đợi một điều gì đó…
Không khí yên ắng, con trai nằm nhẹ xuống chiếc nệm và hướng ánh mắt về chiếc điện thoại, có chuông con trai vội nhõm dậy thật nhanh, chỉ là tin nhắn vu vơ của đứa bạn.
Lại có chuông…con trai ngồi phắt dậy như hi vọng một điều kì diệu, không có gì ngoài nhỏ em gái nhá máy. Con trai gục đầu vào gối, khóe mắt cay cay…Đau nhưng không khóc được…Nhớ và nhớ…
Ánh mắt chiều hắt vào khung cửa số…buồn bã...Phải đến lần thứ ba đồng hồ reo con trai mới giật mình tỉnh giấc. Đã gần 6g chiều…Vậy là kết thúc thật…Chẳng còn là của nhau nữa. Tia hi vọng cuối cùng nhanh chóng vụt tắt.
Con trai lê từng bước dài ra cửa tiệm điện thoại, vẫn còn cố gắng chờ đợi một điều gì đó…Vẫn im lặng, con trai mua sim, đổi sim và chạy nhanh ra cây cầu gần nhà… Dường như đứng đó rất lâu con trai mới đủ can đảm quẳng chiếc sim mà bấy lâu nay gắn bó với mình, gắn bó với những ngày yêu nhau của hai đứa xa tít ra tận khoảng sông đang vô tình gợn nhẹ bởi những đợt gió chiều u ám…
Con trai quay lưng, cố giấu đi ánh mắt cay xè, chắc là gió thôi...Không khóc! | |