[You must be registered and logged in to see this image.]Theo những gì tôi được biết, thì khoảng thời gian tồi tệ nhất sau khi chia tay là hai tuần đầu,...
...sau đó là những tháng ngày hoài niệm về những kí ức xưa cũ, nước mắt tuôn rơi vì đau, thỉnh thoảng tim lại thắt lên, hai tháng sau thì hết. Tôi cứ tưởng rằng, sau khi chia tay Triết, mình cũng sẽ như vậy...
San San
Nhưng không... Tình trạng của tôi kéo dài dai dẳng, triền miên, giống như tôi "tự kỷ ám thị", vừa phải vừa không phải. Có đôi khi tôi không tin rằng mình có nhiều tình cảm với Triết đến như vậy... Nhiều lúc tôi tự trấn an mình rằng, có thể đó chỉ là "cảm giác ảo", hoặc tôi đang tự hành hạ bản thân để rồi chẳng nhận được gì cả... Hoặc cũng có thể đó chỉ là những xúc cảm mạnh bị tác động bởi hoàn cảnh, dần bộc phát và rồi không ai ngăn nó lại, nên nó lan dần, lớn dần và có lẽ, khi nỗi buồn trở thành một thói quen, ta không dễ gì vo tròn lại và vứt đi như vứt một mẩu giấy... Tất cả chúng ta, ai cũng có một phần mâu thuẫn trong con người mình, nhiều lúc cứ nghĩ rằng, có thể yêu mãi mãi nhưng rồi lại rạn vỡ, có thể hết yêu nhưng hình như còn yêu quá nhiều...
Quá khứ dần hiện lên như thước phim quay chậm, với bao kỉ niệm đẹp...
Tôi và Triết biết nhau, mến nhau và đến với nhau theo từng quá trình, không nóng vội và chưa bao giờ "đốt cháy giai đoạn". Lần đầu tiên biết nhau là trong lớp học thêm, khi ấy cả hai đều học lớp 9. Lên lớp 10 vô tình va phải nhau trên sân trường, hỏi han vài câu sau đó giữ lại nick chat để tiện liên lạc. Một lần nữa, chúng tôi lại có duyên khi được xếp học chung lớp. Tiếp đó là biết bao lần "tình cờ" và "trùng hợp" khi chúng tôi liên quan đến nhau quá nhiều..., dần dà đâm ra...thấy ghét, cãi nhau triền miên, hờn giận vu vơ... Từ tình cảm bạn bè thành "kẻ thù không đội trời chung", và sau đó là một tình cảm là lạ, nhảy múa tung tăng trên những tán lá me trong nắng chiều...
Rồi chúng tôi nhớ nhau... Mến nhau... Thích nhau... Và yêu nhau. Nghe có vẻ hơi vội khi cho rằng chúng tôi biết yêu khi mới 16 tuổi nhỉ? Thật ra, tôi cho rằng, khi bạn đã đủ chững chạc và nghiêm túc trong tình cảm, thì 16 tuổi hay 26 tuổi cũng thế thôi, vấn đề là cách bạn nuôi dưỡng và vun đắp... Vượt qua những tự ái trẻ con và "cái tôi" cao chênh vênh ngất ngưởng, tôi và Triết đến với nhau... Hai đứa là mối tình đầu của nhau, nên tất cả những gì diễn ra đều lạ lẫm, tươi mới và thánh thiện. Những ngày tháng đó, tôi mãi không bao giờ quên...
Khi ấy chúng tôi yêu nhau trong sáng và chân thành... Ba mẹ cả hai đều biết và đồng ý, ủng hộ, với điều kiện phải đảm bảo việc học. Sáng, Triết sang nhà tôi, hai đứa cùng đi học... Khi nào có buổi đi học thêm thì lúc nào Triết cũng sang nhà tôi sớm hơn một chút để giảng những bài chưa hiểu... Hai đứa lúc nào cũng bên cạnh nhau, khiến bạn bè nhiều lúc nói ra nói vào: "Mỗi lần nhìn hai đứa nó là tao...buồn ngủ..." - "Sao thế?" - "Bên cạnh nhau mãi mà không chán, ghê thật"... Chúng tôi nghe những điều này thường xuyên rồi cười, cho qua, bởi vì đối với chúng tôi, những bạn bè cùng trang lứa đều có vẻ gì đó chưa chín chắn lắm... Có lẽ cả hai đứa "yêu sớm" nên cũng "già trước tuổi" (hic).
Tôi và Triết chẳng quan tâm lắm với việc có bạn bè... Khi bạn yêu thật sự rồi, thì bạn sẽ thấy, có đôi lúc, bạn chỉ muốn được bên cạnh người đó mãi... Tôi và Triết hợp tính nhau nên chỉ cần được bên nhau, động viên nhau học tập. Sẽ chẳng gọi là chán vì nếu chúng tôi có ý định tiến xa hơn, mơ về một tương lai tốt đẹp, thì chúng tôi sẽ phải gắn bó cả đời, mà khi có ý định đó thì trước sau gì cũng phải bên nhau dài dài, muốn chán cũng chẳng được (hihi)
Nhưng rồi có lẽ tình đầu mong manh quá nên khi chỉ cần vài cơn bão hoặc lốc xoáy, nó dễ dàng gục ngã... Những tưởng như sự chín chắn và chung thủy của hai đứa là chất keo tốt nhất rồi... Ấy vậy mà..., có một số mâu thuẫn, xích mích tưởng chừng vụn vặt, để rồi cộng gộp lại, nó đủ sức cuốn phăng đi mọi tình cảm đậm sâu...
Ban đầu, cụ thể là năm lớp 10, tôi và Triết hay trò chuyện và bất đồng quan điểm ở một số khía cạnh học tập, hoài bão và cả những dự định tương lai
Lên lớp 11, chúng tôi bắt đầu bị "quấy rối" bởi những "kẻ thứ 3". Chúng tôi luôn tin tưởng nhau nên đôi lúc lắm kẻ "ghen ăn tức ở", không chen vào được thì phá... Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hiểu lầm nhau nhưng rồi tất cả đều được xí xóa vì đối với hai đứa, "tình yêu là tất cả", thật lý tưởng và cao đẹp đúng không?
Rồi dần dà hai đứa buông nhau ra một chút cho dễ thở vì thấy nếu lúc nào cũng bên cạnh nhau thế này thì hóa ra cả thế giới chỉ có hai đứa tôi... Triết bắt đầu chơi game, đánh bóng rổ và tôi bắt đầu viết blog, kết nối bạn bè và học nhảy...
Sống trong lớp vỏ bọc quá lâu, nên khi được "giải thoát", chúng tôi cảm thấy thế giới xung quanh quá thú vị, mới mẻ và lạ lẫm. Chúng tôi liên tục "khám phá" và rồi cảm thấy thích thú về điều đó, dù cho đôi khi không phải lúc nào, những điều khám phá cũng lành mạnh...
Cuối năm lớp 11, tôi "lột xác" và bắt đầu cởi mở hơn với xã hội... Tôi biết trau chuốt bản thân mình hơn... Triết cũng chơi game nhiều hơn, sốc nổi hơn và tính cách cũng...khác hơn...
Cả hai đứa vẫn bên nhau, nhưng rồi cảm thấy cảm giác bên nhau không hứng thú bằng cảm giác được xuýt xoa ngưỡng mộ.
Rồi tôi giận khi Triết không quan tâm tôi và cậu ấy giận khi tôi bỏ bê cậu ấy...
Đầu năm lớp 12, chúng tôi như trở thành người lớn. Hai đứa không còn vẻ gì là "thích thể hiện" nữa... Cả hai biết chọn lọc bạn bè và cũng biết dừng lại trong việc chứng tỏ mình... Chúng tôi lại gắn bó với nhau... Tình yêu lúc này là một điều nghiêm túc thật sự, chúng tôi chẳng muốn có bất đồng nữa, yêu nhau được lâu thế còn gì...
Thụy Triết
Nếu bạn hỏi tôi và San tại sao chia tay, thì tôi chẳng biết trả lời thế nào nữa... Chúng tôi cứ yên bình như thế, cho đến khi vào đầu tháng 12...
Tôi nói với San rằng tôi sẽ đi du học, sau khi thi tốt nghiệp. Cô ấy nhất quyết không chịu vì cho rằng, cứ 10 mối tình du học là hết 9 mối tình không thành. Tôi cười xuề xòa vì cho rằng San suy nghĩ lung tung...
Dần dần cô ấy cư xử mất kiểm soát, cứ như là một cô bé luôn sợ người khác giành mất món đồ mà mình yêu quý nhất nên cứ khư khư nắm giữ, thế rồi trong một phút bất cẩn, cô bé làm rơi món đồ xuống, vỡ tung...
Nhiều lần San làm tôi bực, nhiều nỗi bực chồng chất dồn nén dần bị bùng nổ. Tôi nói: "Hai đứa xa nhau một thời gian đi, để xem có thật sự cần nhau không...". Vậy mà cô ấy không hiểu, cho rằng tôi đòi chia tay và nhất quyết: "Được lắm... Đó là anh quyết định đó nha...", rồi chúng tôi xa nhau...
Một cách lãng xẹt, nhỉ?
Vấn đề ở đây là, San cứ luôn nghĩ về tôi theo cách của cô ấy, để rồi cô ấy suy diễn, vẽ ra những viễn cảnh u ám... Tôi đã cố giải thích mà cô ấy cứ khăng khăng chối bỏ, vậy thì lỗi do ai đây?
Chẳng lẽ bây giờ ta cứ cố tình chạy theo một thứ mà ta không thể nào có được trong tay? San không chịu lắng nghe thì tôi cũng ngậm ngùi tôn trọng quyết định của cô ấy... Có lẽ tâm hồn chúng tôi không đồng điệu...
Đúng vào ngày 1/1 của năm mới, San thẳng thừng: "Chia tay nha, Ok?", tôi gật đầu...
Nhưng tôi chỉ nghĩ đến lúc đó mà không chịu nghĩ về những tháng ngày tiếp theo... Bởi vì, sau khi hai đứa chia tay, mọi thứ đều diễn biến cực-kì-tồi-tệ...
(Còn tiếp)