| Hoàng đẩy gọng kính, nói không kịp thở với chú bán căng tin: - Cho con 2 đen đá ít đường và 1 bạc sỉu. Lẹ lẹ chú nhé! Thêm cái bánh ngọt nữa! - Ôi không, thôi bánh ạ. Trả lời cho cái tròn mắt ngạc nhiên của hai thằng bạn, con nhỏ nói gọn: - Tao đang ăn kiêng. Chắc chắn, thông tin này chỉ càng làm Hoàng thêm vội vã: - Tao cho mày 5 phút trình bày cảm nghĩ. Tao phải… - Mày từ từ nào, để cho nó bình tĩnh đã chứ - Vỹ vội ngắt lời thằng bạn. Thức uống quen thuộc của tụi nó được mang tới cực nhanh. Nhưng mặc cho hai thằng bạn uống ngon lành, nhỏ bạn vẫn ngồi chống cằm suy tư. - Okie chưa? Nói nào, mà thôi, mày uống cái đã, không là thằng Hoàng nó chiếm thì mày đừng có mà khóc - Vẫn là Vỹ. - Tao đã nói với mày là My nhà ta bị hâm mà mày không tin – Hoàng cười hề hề, tranh thủ khi nhỏ bạn đang suy tư dí một phát vào mũi nó Nhỏ bạn – My nhà ta đó mà – dường như không thể chịu nổi sự “ân cần” của Vỹ và sự “đả kích” của Hoàng đành lên tiếng: - Không, tao không hâm, tao không dư đâu mà mời tụi mày uống nước như thế! Hôm nay là ngày thằng Vỹ bao nhóm cơ mà. Nhưng… - Thế mày bị gì? – hai thằng con trai đồng thanh đủ vỡ cái căng tin nhỏ này - Vì anh í … - My uống một hơi li bạc sỉu, rồi thỏ thẻ. - À… - lại tiếng đồng thanh - Ối mày thích ai á? Thật không? – thằng Hoàng trố mắt cười sặc sụa. - Theo báo Hoa nói thì là mày đang say nắng ai đó. Mà phải thôi, mày là con gái mừ - Vỹ ra vẻ lí luận - Ừ, tao quên nhỉ, nó là con gái mà – thằng Hoàng tâm đắc gật gù. Anh í hơn My hẳn 2 tuổi, và có nụ cười chết người, đặc biệt với ai đang đi ngày nắng rất dễ cảm. Và My là “kẻ xui xẻo” đã bị “bệnh” như thế. Chuyện là My thấy anh í cực chất, anh í thích bóng đá – một cái profile cực hợp với nó. Hôm ấy, My dẫn đội bóng trường đi đá giao hữu với trường anh í, cả hai xì xà xì xồ nói chuyện và phát hiện ra là cùng thần tượng Klose. Ôi, Klose, sao anh í lại có thể cùng thích một người với nó như thế.
My đã giấu biệt chuyện mình quen với anh Khiêm – tên anh í cho hai kẻ trong hội Cà phê của nó. Và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ nói nếu không có chuyện anh í mời nó đi dự Festival của trường anh. My có thể kể vanh vách đội Đức có những ai, có thể chỉ cho bố cách lắp ráp máy in thế nào, có thể liệt kê 10 bộ phim lãng mạn nhất thế kỉ 20 và có thể hát karaoke 100 điểm. Nhưng…. (thế đấy, đời luôn có chữ nhưng) My cực ghét vụ nhảy nhót, nó từng bảo dở hơi mới thích nhảy. Và với nó, hai thằng cạ của nó đã cực dở hơi luôn khi đứng ra tổ chức câu lạc bộ khiêu vũ cho trường.
Thề có bóng đèn, là dù thằng Vỹ đã dụ đổi cho nó cái áo của Klose, nó thà tốn tiền thêm chứ không đi đến đó. Vậy mà, anh í lại bảo nó “hôm đó nhảy với anh”. Ôi giời, chẳng khác gì bảo My rằng, My yêu ơi, em hãy phân loại cho anh đỗ đen ra đỗ đen, đỗ xanh ra đỗ xanh trong cả cái thúng to đùng xanh - đen lẫn lộn kia. Hic! Và bây giờ, mới phải có chuyện nó thay thằng Vỹ bao cho buổi cà phê hôm nay, và có cảnh hai thằng con trai, một thằng trợn mắt, một thằng gào rú lên vì cái sự thật mà nó vừa ngậm ngùi thú nhận cũng như lời nhờ vả “thống thiết” của nó. Thằng Hoàng chắc nịch rằng anh í của nó đã đổi cho nó một áo Klose hàng thật nên nó mới cảm như thế. Thằng Vỹ ra chiều suy tư hơn, nó nghĩ cho dù con My có cảm hay cúm gà gì thì chắc việc nó nhờ mình và thằng Hoàng là rất chân thành. - Mày, mày dạy nhé! - Thôi, mày tưởng tao điên à, nó toàn véo mũi tao. - Tao thấy nó “si” thật rồi, liều thôi! Mày sẽ dạy nó thứ 2, tao thứ 4 và thứ 6. Biết đâu từ đó nó sẽ bớt thấy việc khiêu vũ của tao và mày là dở hơi??? - Tao không tin nổi là cái My sẽ thích một ai đó. - Mày không tin hay không muốn tin? - Ừ, chắc tao không muốn tin. - Tao cũng thế. - ... - Tụi mình ích kỉ quá! Thôi, mày về soạn cho nó CD đi. - Ừ, tụi mình vừa rồi cười hô hố thế cũng hơi tệ thật... - Tao thề là nếu thằng đó làm con bạn mình đau khổ thì tao sẽ bêu rếu nó khắp các blog... - Còn tao sẽ đốn què chân nó để nó khỏi bóng banh gì nữa...
Vỹ quay sang màn hình máy tính, lọc lại clip để ghi thành đĩa mai còn lên lớp với “học trò” My. Nó chợt thở dài, hội Cà phê của nó đã có một đứa biết “say nắng”. Chuyện tưởng bình thường nhưng sao làm nó lo lắng quá. Sao mà nó lo cho con My như thể... bố lo cho con thế này? Lớp học thành công mĩ mãn. Chỉ có hai “ông thầy” là cả tuần ho lụ khụ, ngậm Strepsin liên tục, nhỏ học trò thì có vẻ hí hửng. Buổi học cuối trước ngày diễn ra Festival, nó tặng hẳn mỗi “thầy” một đĩa chân gà nướng cùng ánh nhìn rất “diễn cảm”: - Tụi mày thật tốt với tao! - Còn phải nói – lại giọng khàn đặc đồng thanh – mày thấy môn này còn dở hơi nữa không nào? - Vưỡn thế! Tao chẳng hiểu sao lại phải nhảy nhót suốt thế... - Con ranh, thế mày còn tập làm gì? - Giọng thằng Hoàng vóng trên quãng 8. - Vì anh í, vì Festival! - Mày có biết là mày cực dở hơi không? - Thật à? - Giọng Vy như bị nghẹt mũi.
Hai thằng thôi hì hục gặm chân gà, ngước lên nhìn con bạn thân mặt đang buồn xị chăm chăm nhìn tụi nó. Nhận ra mình lỡ lời, thằng Hoàng vội nói: - Tao đùa, chỉ cần mày thích, tụi tao sẽ giúp. - Phải đấy! Tụi mình là Cà phê luôn đắng ngọt cùng nhau mà! – thằng Vỹ nhấn mạnh ý của thằng Hoàng.
My nhìn hai thằng cạ của mình đang gặm chân gà, suýt khóc vì câu nói của thằng Vỹ. Ôi, lạy Chúa, sao thằng này làm mình cảm động thế! Ừ, tụi mình luôn đắng ngọt có nhau, tao yêu mày, Vỹ ạ, Hoàng ạ! Ngẫm lại, My thấy hai thằng bạn chẳng dở hơi, và khiêu vũ cũng rất thú vị.
Lại căng tin, vẫn giọng thằng Hoàng hối thúc: “2 đen đá ít đường và 1 bạc sỉu”. Tiếng con gái “thêm bánh ngọt chú nhé!”. Hai thằng con trai trố mắt nhìn My. - Tao không đi với anh Khiêm nữa! - Tại sao? – Lại trố mắt và đồng thanh. Thằng Vỹ đang tự hỏi có phải con gái luôn khó hiểu như thế, còn thằng Hoàng hậm hực nghĩ tới mấy tuần đổ mồ hôi với con bạn. - Tao hỏi anh í có thể đưa bọn mày đi cùng không, và anh ấy lưỡng lự, rồi anh ấy nói “tốt hơn là không”. Và tao thấy không nhất thiết phải thích một ai đó như thế... - Mày …. – Hoàng trở nên ngọng nghịu vì cái lí do của My. - Nhưng tụi tao đâu cần phải đi??? – Vỹ nhăn nhó. - Không cần, nhưng có thể muốn. Với tao dịp này là Khiêm, còn với bọn mày Festival là cơ hội để nghía xem dân tình dancing với trình thế nào... Thêm nữa, như một phép thử thôi mà... Tao không say nắng người như thế được, bọn mày ạ! Hai thằng con trai ngây người ra trong giây lát, My của tụi nó đúng là rất hâm, rất là dở hơi, nhưng My ạ, mày dở hơi đáng yêu cực kỳ. Hoàng nghĩ về Hội cà phê, chưa bao giờ nó thấy mình cực may mắn khi đã đánh nhầm vào ô “Chuyên Văn” để rồi gặp hai đứa này. Vỹ gật gù, My quả là đứa “cool girl” nhất mà nó đã gặp, nó nhớ nó đã từng gân cổ lên mà cãi với thằng Nam rằng: “My không nam tính, My nữ tính lắm lắm ấy!”. Đấy, chả phải My đã rất “nữ tính” vì những lời ấy hay sao. - My ạ, thật lòng tao muốn nói với mày rằng … - thằng Hoàng cất giọng nghiêm túc nhất mà nó có thể. - Chuyện gì? - Tao biết đấy! – Vỹ nhìn Hoàng nháy mắt cười. - Là tụi tao yêu mày lắm cơ, My hâm ạ! – Hai thằng con trai đồng thanh hô to (làm ít nhát 5/6 thực khách có mặt trong căng tin giật mình, hì).
My - hai má đỏ ửng, che giấu sự xúc động đang làm nghẹn tim nó bằng cách chăm chú chia cái bánh ngọt ra 3 phần sao cho thật đều nhau. Ôi, nó thấy mình rất rất hạnh phúc, vì có thằng Vỹ, thằng Hoàng. Nhưng một tuyên ngôn quan trọng tầm cỡ: "Tao cũng yêu bọn mày" thì nó chẳng đủ dũng cảm để gào lên hí hửng như hai thằng bạn ngốc xít của nó.
Ờ mà, chắc chắn chúng nó sẽ hiểu thôi! Dù chẳng cần nói ra lời. | |