[You must be registered and logged in to see this image.]Trống đánh báo hết giờ chơi vang lên. Hạnh vội vàng quay về bàn học, giũ tà áo, mang giày vào.
- Đứng lại, thằng kia!
Hạnh - bằng một thế đứng vô cùng lẫm liệt - toàn thân ngự trên bàn, tà áo dài lận vào lưng quần, ống quần thì buộc thun túm cao đến gối, tay cầm cây chổi chĩa thẳng vào thằng Nhẫn đang đứng ngấp nghé ngoài cửa lớp. Trên tay Nhẫn, một chiếc giày xăng đan của Hạnh đang tung tăng nhảy múa.
Nhẫn le lưỡi:
- Lêu lêu chị Hai! Có giỏi thì bắt em đi!
Hạnh mím môi, nhảy phong phóc như châu chấu từ bàn này tới bàn khác rồi đáp ngay chỗ ngồi của Nhẫn. Tay giơ cái cặp của Nhẫn lên, nó cười khoái trá:
- Chị cho em chọn, hoặc là giao con tin, hoặc là cặp em xuống cái thùng rác dưới lầu.
Hạnh đưa cặp ra ngoài cửa sổ. Nhẫn xám mặt, nó thở dài cái thượt rồi quăng chiếc giày xuống bục giảng. Hạnh nhếch mép, ném cái cặp vào người thằng này rồi phủi tay:
- Từ đây cho chừa cái thói giỡn với dép giày của chị nhé!
Trống đánh báo hết giờ chơi vang lên. Hạnh vội vàng quay về bàn học, giũ tà áo, mang giày vào.
- Học sinh, nghiêm!
Giọng Hạnh lớn đến không biết phải tả thế nào. Còn nhớ ngày đầu tiên cô chủ nhiệm nhận lớp, mới bước vào, Hạnh cũng hô một câu y như vậy, cô đã giật mình đến rớt cả cây thước trên tay xuống đất.
- Thủ quỹ! Tiền tháng này em thu đủ chưa?
Nhỏ Thùy đứng lên, hơi ấp úng:
- Thưa cô... còn vài bạn nam ở bàn cuối...
Cô nhìn xuống cái bàn chót có bốn thằng con trai, chưa kịp hỏi thì một thằng đại diện đứng lên:
- Mai em đóng mà cô!
Hiểu rồi đấy, tụi nó mà nói thế nghĩa là giấy nợ còn dài dài. Cô xua tay bảo ngồi xuống rồi quay nhìn Hạnh:
- Cô giao cho lớp phó kỉ luật thu tiền bốn bạn ấy!
Hạnh ngoan ngoãn gật đầu rồi nó liếc nhìn cái bàn chót. Như có một động lực phi thường, cả bốn thằng ấy đều đồng loạt móc tiền ra, dấm dúi đưa ngay cho thủ quỷ Thùy. Có Hạnh làm lớp phó kỉ luật, khỏi phải nói trật tự của lớp ổn đến mức nào. Chỉ cần Hạnh hét một tiếng, không đứa nào dám cãi. Tuy không ai nói ra nhưng dường như tụi nó xem Hạnh là một thằng con trai nhiều hơn là một đứa con gái.
* * *
- Bạn có cầm nổi không? Mình giúp cho!
Hạnh đang khệ nệ ôm chồng đề cương Lí từ phòng giáo viên lên lớp. Hai cái cầu thang dài ngoằng cộng thêm cái núi giấy trên tay. Hạnh mỉm cười, cố gắng che đi cái vẻ mệt từ nãy đến giờ:
- Cảm ơn bạn nhiều! Đúng là nó... nặng lắm!
Cậu bạn ấy phì cười, đỡ lấy nguyên chồng đề cương. Hạnh rối rít:
- Ấy, sao bạn ôm hết thế? Để mình cầm một nửa cho.
- Thôi đi! Bạn là con gái mà. Để mình cầm hết cho!
Hạnh bẽn lẽn cười. Tự nhiên thấy má nóng bừng bừng.
Cậu bạn dễ thương ấy không ở đâu xa, là thành viên của lớp cách lớp Hạnh có hai phòng. Cậu ấy tên Tùng, chu đáo đến mức bê chồng đề cương đến tận lớp Hạnh, còn không quên dặn:
- Sau này có việc gì nặng, cứ nhờ con trai làm. Con gái yếu đuối, sao mà kham nổi!
Hạnh nghe lưỡi mình hơi líu ríu:
- Cớn... am... bạn...
- Hả? Bạn nói gì thế?
Hạnh tá hỏa, định thần.
- À! Ý mình là... Cám ơn bạn.
Tùng cười, vẫy tay chào rồi chạy về lớp. Hạnh cốc vào đầu mình, quê chết đi được!
Hạnh thấy vừa buồn cười, vừa... lạ. Lần đầu tiên Hạnh thấy bối rối khi nói chuyện với con trai, xưa tới nay, Hạnh cãi lộn với tụi bạn rần rần mà hiếm có ai thắng được cái miệng liến thoắng của nó. Và cũng là lần đầu tiên, Hạnh thấy có một nụ cười đẹp đến thế ngự trị trên mặt một thằng con trai. Nụ cười ấy không có răng khểnh, không có cái kiểu nhếch méch điệu nghệ lãng tử. Một nụ cười đẹp vì chân chất, vì khi cười, mắt Tùng híp rịp đến chả thấy bình minh ban mai đâu cả. Hạnh đang ngồi bỗng nhiên phì cười ngô nghê, nó đang nhớ lại gương mặt Tùng.
- Trận MU với Chelseatối qua hay quá mậy!
- Tao coi mà ngồi không yên luôn á!
Hạnh loáng thoáng nghe được cuộc bình luận, như ra - đa rà trúng đài, nó xoay xuống:
- Mà trọng tài khúc cuối thiên vị quá! Tự nhiên cho MU trái phạt đền...
Cái thằng ủng hộ MU gân cổ:
- Thiên vị cái gì? Tụi bên kia phạm lỗi rõ ràng...
Đang hăng máu, Hạnh đứng phắt dậy, một chân dưới đất, chân kia trên ghế, đập bàn cái bốp rồi nói oang oang:
- Lỗi đâu mà phạm, rõ ràng là...
- Mình tìm bạn Hồng Hạnh.
Á! Trời đất thánh thần ơi! Ngay cái lúc mà Hạnh hiện nguyên hình là một đứa con gái không biết từ “thục nữ” thì Tùng xuất hiện. Vẫn với đôi chân một trên một dưới, Hạnh thấy rõ mắt Tùng như bị giãn nhãn cầu. Bấn loạn, Hạnh nhào người đi ra, nhưng nó quên rằng một cái chân vẫn còn trên ghế.
“RẦM!”...
Nhục nhã đến chết mất thôi!
Suốt đêm Hạnh trằn trọc trên giường, mỗi khi nhớ lại cái cảnh đau thương hồi sáng là nó lại ghì mặt vào gối, giãy đành đạch như cá mắc cạn. Làm sao đây? Giờ Tùng chắc chắn sẽ nghĩ Hạnh là đứa con gái vừa thô lỗ, vừa hậu đậu... Hức! Sao mà xui vậy trời. Vừa quê với Tùng, vừa nhục với đám con trai trong lớp, vừa... đau ê ẩm cả người. Làm sao gỡ gạc?
* * *
Chiều hôm đó, trường tổ chức cuộc thi văn nghệ, ai cũng có mặt để cổ vũ cho lớp mình. Xoay tới xoay lui, thằng Nhẫn bắt đầu la ó:
- Chị Hai Hạnh của mình đi đâu rồi?
Giọng thằng Bình đứng kế bên tự nhiên run lẩy bẩy, nó khều khều cái tay lên vai Nhẫn, thều thào: Hạnh... Hạnh...
Cả lớp đồng loạt há hốc miệng. Từ phía cổng, Hạnh bước vào, tóc không buộc đuôi ngựa mà xõa thẳng, kẹp một chiếc kẹp nhỏ lấp lánh. Nó đang mặc... một chiếc váy. Đúng rồi! Một chiếc váy màu trắng hẳn hoi. Thằng Nhẫn gào to:
- Chị hai cu - te quá!
Hạnh cười. Sao mà dịu dàng đến thế!
- Hạnh mặc váy... dễ thương quá! - Tùng gãi tai gãi cổ.
Trời ạ! Ai dám bảo đây là “chị hai Hạnh” nổi tiếng bà chằn chứ! Coi cái mặt kìa, đỏ ửng lên thế kia. Mà hình như... Ủa, hình như... môi có thoa thêm son bóng nữa kìa mọi người ơi!