[You must be registered and logged in to see this image.]"Chúng ta sẽ kết nghĩa, với một điều kiện..." - "Là gì?" - "Đó là..., chị phải hứa là không được có "tình ý" với em..." - "Hả?"
Avatar của Túy là hình một cô gái khá xinh... Tôi thoáng buồn nhưng rồi cũng tạm xé nhỏ nỗi lo vô cớ...
"Bà chị có sao không đấy? Hy vọng không ảnh hưởng đến thần kinh... Ai đời lại xỉu trước phòng giám thị bao giờ...!" - Túy bắt chuyện trước với tôi... Thật khó tin, hắn biết được tôi sẽ add nick hắn sao? Nhưng việc hắn kêu tôi là chị nghe có vẻ "hơi khó chấp nhận"
"Còn em... Nơ đã tháo khỏi đầu chưa? Ủa mà sao biết chị thế?"
"Chưa chị ạ... Nhưng để vậy cho nó cute..." - Tôi bật cười trước màn hình PC... Hắn có vẻ như chẳng thèm quan tâm về việc mình đã phải khâu vài mũi ở đầu... Mà hắn không trả lời câu hỏi của tôi thì phải...
Cả hai trò chuyện toàn những thứ trên trời dưới đất. Nếu tôi nói chuyện thường vụng về, để lộ sơ hở và cho người khác biết được "ý đồ" của mình thì Túy lại nói chuyện rất thông minh, hài hước và có cách dẫn dắt vấn đề hết sức tuyệt vời... Túy có cái gì đó luôn bí ẩn và sự bí ẩn ấy cuốn hút người khác... Tôi cứ tưởng tượng hắn như một chàng hoàng tử đẹp trai trong các bộ phim thần tượng được phát trên tivi hằng ngày... Thỉnh thoảng, Túy lại "chỉnh" cho tôi một số câu "phát ngôn". Chat với Tuý, thỉnh thoảng tôi hơi "lố" vài lần nhưng rồi cũng biết kiềm chế lại...
Sau một hồi nói chuyện...
"Tội nghiệp... Vì lỡ mồm mà bây giờ có một người chị bất đắc dĩ... Tội cưng quá..."
"Ôi dào... Có sao đâu nào... Hay là vầy đi, kết nghĩa nhé... Với một điều kiện?"
"Là gì?
"Chị phải hứa là không được có tình ý với em! :-" " - Tôi tưởng tượng ra cảnh hắn đang cười toe toét ở màn hình bên kia...
"Hả? Chị mà thèm à! Ok!" - Tôi dứt khoát...
"Tốt lắm. Nhớ đấy nhé..."
"Tối nay em có online nữa không?"
"Cái gì ít ít người ta còn cảm thấy thú vị... Nhiều quá sẽ bội thực
" - Nói xong hắn out...
Tôi hiểu câu nói ấy...
Và tôi tiếc vì đã làm chị của hắn... Dù thật sự..., tôi thua hắn về tuổi, kiến thức và...chiều cao!
o0o
Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi biến chuyển theo chiều hướng khác... Đêm đến, tôi gác tay lên trán và thức giấc nhiều hơn... Tiết 2 là tiết tôi mong nhất, vì khi trống đánh, tôi sẽ có 30 phút để sang lớp Túy và trò chuyện... Có lẽ Túy biết tôi thích hắn (qua cách đối xử, gợi mở, ẩn ý, bóng gió...), còn hắn thì tôi không rõ... Ở hắn có một điều gì đó tựa như lực hấp dẫn và cũng mơ hồ tựa như những ngôi sao xa xôi... Ngày nào tôi cũng sang lớp Túy và hắn không hề khó chịu vì điều đó... Hắn luôn đón tiếp tôi rất nồng nhiệt, chỉ tôi cách làm Văn, thỉnh thoảng hai đứa lại xuống căn tin... Đám nữ lớp V1 nhìn tôi dò xét, thỉnh thoảng nhày mắt: "Tuý, ghê nha...", hắn đáp lại: "Thường thôi...", và vẫn vui vẻ trò chuyện với tôi... Có vẻ như bọn con gái V1 chỉ xem Túy như một anh chàng "bình thường như những người bình thường khác". Thật kì lạ... Một người con trai hoàn hảo đến thế thì tại sao...?
Túy làm tôi vui... Nhưng chỉ vui trong thoáng chốc mà buồn vô bờ bến... Hầu như Túy chưa bao giờ qua lớp T1 tìm tôi, cũng như chưa bao giờ đề cập đến việc hai đứa sẽ tiến xa hơn... Chưa tỏ tình, chưa công khai, chưa phủ định, chưa gì hết... Điều đó cứ làm tôi bối rối, hấp tấp và thỉnh thoảng, nhớ hắn quá, tôi đành chủ động gọi điện thoại qua luôn... Túy lại vẫn vui vẻ trò chuyện và thể hiện sự quan tâm tinh tế... Nếu thích tôi, sao hắn không nói ra? Còn nếu không, sao hắn không từ chối và nói rằng chỉ xem tôi như bạn? Tôi mệt mỏi vì cách ngập ngừng nửa vời thế này... Khi tôi có ý định sắp nói ra hết những tâm tư tình cảm thì dường như lúc nào Túy cũng biết trước và ngăn lại... Nhưng rồi khi thấy tôi buồn thì Túy lại gọi điện sang an ủi, vỗ về gần một giờ đồng hồ... Thỉnh thoảng tôi lại nhận được tin nhắn offline: "Nhớ chị quá ^^", nhưng rồi khi tôi nói rằng tôi nhớ hắn gấp đôi thì hắn lại im lặng, không trả lời...
Tôi và Túy thường đi bên cạnh nhau trong các dịp lễ hội của nhà trường... Lần nào hắn cũng sang nhà chở tôi đi và chở về, kèm theo câu: "Nếu được thì lát online nhé chị...". Tất nhiên, tôi chẳng bao giờ từ chối và hạnh phúc vì điều đó... Chúng tôi trò chuyện lung tung đến khuya và Túy luôn nhắc tôi đi ngủ, đợi tôi out trước... Tôi luôn hãnh diện khi ở bên cạnh Túy, vì tôi nghe được những cô bạn thân xầm xị trong ghen tị sau lưng mình: "Thằng này đẹp trai quá xá..." .Đi chơi, Túy luôn tỏ ra ga lăng đến mức tuyệt vời... Tôi chưa từng thấy ai tốt như thế... Vừa bước xuống xe, Túy đã đứng trước cửa quán, mở cửa cho tôi vô trước, kéo ghế cho tôi ngồi và lau sạch đũa muỗng cho tôi... Túy luôn hỏi xem tôi có cảm thấy vui không, thoải mái không, ngon không... Tôi cần một xấp đề cương Hóa, Túy photo giùm ngay. Tôi thích một chiếc móc khóa hình trái dâu, ngày hôm sau có liền... Tất nhiên, vì Túy quá tốt nên tôi cũng vì thế mà không đòi hỏi quá đáng bất cứ điều gì... Nhiều khi tôi trộm nghĩ: "Chậc..., cuộc sống vậy là vui rồi..., cần chi nói lời yêu, lời nói gió bay mà...". Tôi thấy nhiều lúc, nếu Túy không đẹp, tôi cũng chết đứ đừ vì tính cách của hắn... Duy có một điều khiến tôi lăn tăn là chúng tôi vẫn xưng hô "chị - em", không sửa được...
Và rồi nụ cười tôi tắt ngúm như ngọn lửa bị gió quật ngã, khi bạn bè Túy nháy mắt cười đùa, nhìn tôi: "Em nào thế, bạn gái à? Ghê nha", Túy đính chính ngay: "Bạn!", rồi kéo tay tôi đi...
"Bạn"... Nghe sao xa cách quá... Kì lạ quá... Mọi mâu thuẫn đan quyện hòa lẫn vào nhau làm tôi rối lên... Không thích tôi, chỉ xem tôi như bạn, sao lại cư xử khó hiểu với tôi đến thế?
Còn nếu thích tôi thì tại sao avatar trên nick lại treo hình ảnh một cô gái xinh đẹp nào đó?
Tôi buồn khổ, mệt mỏi, nhưng tôi không nói ra được với Túy... Tiếp xúc với hắn một thời gian dài, tôi dần học được cách cư xử và thể hiện cảm xúc chuyên nghiệp như diễn viên... Tất nhiên, đó không phải là sự bắt chước mà là thích nghi, do hoàn cảnh tác động...
Thỉnh thoảng, Túy thường hay buồn vô cớ và nói với tôi những lời bâng quơ... Tôi nghĩ rằng có vẻ Túy cũng thích tôi nhưng không nói... Cũng có thể đôi khi tôi vô tâm làm Túy buồn... Nhưng tôi luôn nhiệt tình với Túy cơ mà...!
o0o
"Túy phức tạp lắm đó... Ta nghĩ ngươi nên... giữ khoảng cách... Bạn bè lâu năm, ta mới khuyên vậy... Dù gì thì tụi bây cũng chỉ mới nói chuyện có hai tháng. Còn kịp..." - Nhím nói
"Phức tạp thế nào?"
"Quá đỗi bí ẩn... Sao ngươi không đặt câu hỏi là, tại sao hắn không chịu chính thức công khai tình cảm với ngươi, mà cứ "úp úp mở mở" như thế? Tại sao hắn hoàn hảo vậy mà trước giờ chưa có mối tình nào vắt vai? Và tại sao xung quanh hắn có vô số bông hoa đẹp mà hắn không để ý, mà lại chọn ngươi? (Xin lỗi, ta không có ý xấu)" - Nhím vừa nói vừa nhai bánh quy, hết quay qua nhìn tôi lại sang nhìn nhúm cỏ dại ở khung cửa sổ...
Tôi suy nghĩ... Tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhận ra những sự khác lạ nào đó... Nhưng có vẻ khó mà giải thích...Hình như, hình như...
"Không đời nào!" - Tôi tự nói một mình rồi cười... - "Nhím, đừng nói với ta rằng ngươi cũng đang nghĩ như ta nhé..."
"Nếu ngươi không tin thì ta chịu" - Nhím nhún vai - "Nhưng nhiều người đã đồn thế rồi... Đó là lý do tại sao ngôi vị hotboy không thuộc về hắn dù hắn xứng đáng... Ngươi nên nhớ, hắn có những điều đặc biệt so với những người đặc biệt..."
"Đồn" - Tôi nhếch môi cười - "Đồn thì sao" - Tôi cười lần nữa - "Mai ta sẽ hỏi hắn..."
Nhím mở to mắt. Rồi cũng lại nhìn ra nhúm cỏ bên ngoài khung cửa sổ, thở dài...
[Còn tiếp]