[You must be registered and logged in to see this image.]Trong cuộc sống này, có những điều đặc biệt và bí ẩn đến mức khó hiểu. Để rồi khi sự thật được vạch trần, ta lại cảm thấy nhói đau...
Câu chuyện tôi sắp kể dưới đây không hề vui, nhưng nỗi buồn cũng chẳng vì thế mà tồn tại. Chắc có lẽ vì tôi biết đối diện với sự thật và học cách chấp nhận...Cuộc sống có bao giờ đi đúng quỹ đạo theo hướng mà ta vạch ra đâu...
o0o
16 tuổi là khoảng thời gian tôi tận hưởng những tháng ngày bình yên và tuyệt vời nhất...Những ngày đi học đối với tôi thật nhẹ nhàng... Sáng mở mắt thức giấc khi mặt trời đã lên cao, nhẹ nhàng vươn vai nhìn ra cửa sổ đón lấy ánh nắng và ngửi hương gió, vớ vội chiếc điện thoại còn vài tin nhắn từ tối hôm qua, quờ quạng tìm đôi dép dưới góc giường...Rồi sau đó là một chuỗi những hoạt động không tên được lập trình vô thời hạn...Tất cả đã như một thói quen, và tôi cảm thấy dễ chịu khi mỗi ngày đều được online, được đi học, được sms cùng Nhím, và quan trọng hơn hết, được cùng "hội những nàng độc thân" đi "săn tìm" những anh chàng xinh trai, học giỏi...(ngại thật, hic)...
Tôi là một đứa con gái vừa bốc đồng vừa thùy mị. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng thật ra hai bản chất này luôn tồn tại song song và luân phiên nhau tùy từng tình huống. Ví dụ, trong lớp, tôi là một con bé khá "chìm", không có gì nổi bật và nếu như tôi nghỉ học thì cũng chẳng ai biết... Nhưng với "hội những nàng độc thân", với Nhím, thì tôi trở nên cởi mở và thân thiện, thậm chí có những phát ngôn "bản lĩnh" (người ta thường gọi là "sốc nổi"). Đôi khi tôi tự hỏi đâu là con người thật của mình, rồi cũng gãi đầu chào thua...Tại sao đối với những người bạn trong thế giới ảo, tôi có thể dễ dàng chia sẻ đủ điều, còn trong cuộc sống thật, tiêu biểu là tại lớp 10T1, tôi không thể nào nổi đóa trước quan điểm của ai đó... "Vẫy vùng" trong thế giới ảo nhiều, nên vì thế mà tôi mệt mỏi và chán nản trước cảnh sống thực tại này chăng?
Cũng xin nói thêm, Nhím là một cô nàng chuyên Văn lớp 10V1, còn "hội những nàng độc thân" là các cô nàng XX xinh xắn rải rác từ lớp 10 đến lớp 12, mà tôi làm quen được trên diễn đàn trường mình...Tôi khá "hướng ngoại" vì hình như tôi chẳng có người bạn đích thực nào tại lớp 10T1 cả...
o0o
Kì thi học kì 1 trôi đi ảo não...Tất nhiên, vì làm bài không được tốt nên tôi dường như mất hết "sức sống" trong những ngày học quân sự. Ngày học thứ ba, tôi bị sốt nặng, và khi sân trường chỉ còn xào xạc tiếng lá và tiếng gió, tôi cảm thấy trái đất ngả nghiêng...
Và tôi ngất đi...Trước khi màn đêm đen kịt phủ trùm lên toàn bộ đôi mắt mình, tôi kịp nhìn thấy một dáng người cao, với đôi nay cứng cáp khỏe mạnh, nâng cổ tôi và bế cả thân người lên....Tôi đã kịp lưu một gương mặt "không thể đẹp hơn" vào bộ nhớ của mình...
o0o
Tôi thức dậy trong tiếng la nghiêm trọng, trầm đục và đôi khi thanh thanh...Giọng thầy giám thị...
"Tôi cảm thấy thật thất vọng...Diễn đàn trường được tạo ra để các em sinh hoạt giao lưu, chứ đâu phải để sinh sự đánh nhau...Từ thế giới ảo mà kéo ra cả đời sống thật, liệu có đáng?"
"Thưa thầy, tại nó gây sự trước...Quan điểm của em, mọi người đều ủng hộ. Chỉ có nó là xuyên tạc sự thật và cố tình chọc điên người khác mới xảy ra cớ sự như vậy!" - Tôi nghe giọng này rất quen, đây là giọng của Vũ, anh chàng quậy có tiếng ở trường.
"Im ngay!" - Thầy giám thị khắt khe...Tôi cũng hoảng hồn khi thầy đanh giọng lại.
"Nhất Tinh Túy, em có ý kiến gì không?"
Hình như tới lúc đó, tinh thần tôi như được gột rửa bởi một điều gì đó thanh khiết... Cứ như có một cơn mưa rào mát rượi vừa ùa vào lòng...Cái tên nghe thật ấn tượng, vừa xa lạ vừa có chút gì đó quen quen...Y như rằng, rồi tôi sẽ phải gắn bó với chủ nhân của cái tên ấy dài dài...
Tôi lắng nghe, tôi đang chờ một giọng nói phát ra...
"Dạ...Em chỉ mong bạn ấy về sau hành xử có văn hóa và lịch sự hơn một chút ạ. Vấn đề ở đây là bạn ấy đã nêu lên những điều đáng ra không nên tồn tại trong học đường. Em chỉ góp ý một chút thôi...Và không ngờ rằng hậu quả để lại quá lớn" - Vừa nói, Túy vừa chỉ tay lên đầu, một mảng băng trắng toát được vòng khá khéo... Ơ kìa...Túy chính là người vừa bế tôi khi nãy đó thôi!
"Thưa thầy..." - Tôi nói khẽ và bắt đầu cảm thấy chóng mặt trở lại...
"Ồ, em tỉnh dậy rồi à? Có sao không? Tốt rồi... Nếu bệnh thì em phải xin phép hôm nay nghỉ học chứ...May mà hôm nay các thầy cô ở hội đồng kỉ luật còn ở lại đấy... Không thì...
"Có chuyện gì xảy ra ư, thưa thầy?" - Tôi ngồi dậy, ngơ ngác. Đến lúc này tôi mới thấy, gần 10 giáo viên trong ban hội đồng sư phạm, cùng các ban cán sự của lớp Vũ và Túy (tôi đoán thế), cùng hai nhân vật chính, đang đứng tại đây - phòng giám thị...Vũ và Túy cùng hướng mắt nhìn tôi, vẻ mặt bàng quan...
Không một tiếng trả lời. Và tôi nghĩ rằng, mình nên...rời khỏi phòng này trước khi phải chứng kiến những cảnh kỉ luật hết sức căng thẳng...
o0o
Không hiểu tại sao tôi lại cứ nghĩ về Tuý, từ bữa ấy...Ở hắn có một sức hút không cách gì cưỡng nổi... Gương mặt đẹp, dáng đẹp, giọng đẹp...Tại sao một anh chàng như thế mà "hội những nàng độc thân" tìm không ra? Tuý khác với tất cả những tên con trai khác ở chỗ, hắn có vẻ gì đó rất hiểu biết và chững chạc, chứ không hề điệu đàng, con nít và thích chứng tỏ như những cu cậu khác...
"Nhất Tinh Tuý? Hotboy từ thời cấp hai rồi...Học giỏi nhất lớp ta đấy! Đến giờ vẫn còn độc thân..." - Nhím hồ hởi.
"Một anh chàng như thế mà độc thân?" - Tôi sững sờ.
"Sao lại không?" - Nhím tròn mắt tinh nghịch.
"Quá hoàn hảo...Phải nhiều người để ý chứ! Trong lớp ngươi, có ai thích hắn không?"
"Không"
"Tại sao?"
"Không biết" - Nhím mỉm cười...Tôi vẫn không hiểu nổi...
"Có lẽ vì hắn quá hoàn hảo nên không nàng nào đủ tiêu chuẩn..." - Nhím nháy mắt.
"Vậy à...Ừ...Mà cũng có thể vì lý do khác...Mà Nhím này, ta không tin trên đời này có một anh chàng tuyệt vời như thế..." - Tôi ôm má nghĩ ngợi.
"Sao? Tương tư rồi à?"
"Ừ...Tiếng sét ái tình... Lần đầu..."
"Haha, muốn lấy nick hắn không?"
"Đâu đâu, đưa đây!" - tôi quýnh quáng.
"Con nhỏ này, bản chất vẫn "rứa"..." - Nhím cười toe chọc tôi...
(Còn tiếp)