| Trường của Bình nằm cạnh một quán cà phê vỉa hè rất đắt khách.
Mỗi lần tan học, trong thời gian đợi ba đón về, Bình hay ngồi chỗ quán cóc ấy để uống một chai nước ngọt. Cái quán ấy đón rất nhiều loại khách, lớn tuổi có, trẻ có, người giàu có và cả những người không có lấy một cái mền để đắp qua đêm cũng có. Đó là những người ăn xin. Họ thường tạt qua cái quán này để xin bố thí. Có hôm, một cụ già chẳng xin được gì mà còn bị chủ quán đuổi đi, vì quán đông khách bán không kịp thở mà còn bị vướng víu bởi cụ. Lúc ấy, Bình thấy tội nghiệp họ quá, Bình móc trong túi ra tờ một ngàn đồng nhàu nát, nhăn nheo mà cậu đút vội trong túi lúc sáng cho cụ già. Cụ già cầm đồng tiền nhàu nát trong tay, tươi cười cảm ơn Bình. Trong lòng Bình rất vui sướng vì vừa làm một việc tốt.
Một ngày, trời rất nắng, Bình lại ngồi quán cóc gần trường đợi ba và uống loại nước xá xí quen thuộc. Một cụ già dắt theo một cháu nhỏ đến quán xin. Một già - một trẻ bước tới chỗ ngồi của một đôi trai gái nọ. Họ đang cười nói, câu chuyện đang rôm rả chợt bị cắt ngang “Xin bố thí cho bà ít tiền đi các cháu”. Người con trai quắc mắt lên: “Không có tiền bà ơi!”. Hai bà cháu vẫn không chịu đi và năn nỉ tiếp: “Xin bố thí ít tiền lẻ cho bà ăn cơm qua ngày”. Bực dọc, cô gái móc trong ví ra tờ hai ngàn lẻ, quẳng vào chiếc nón cũ mèm của bà cụ. Bà cụ mừng rỡ cảm ơn ríu rít. Bà toan dắt đứa cháu bước ra khỏi quán, thì chợt nghe tiếng gọi: “Bà ơi! Con gửi bà ít tiền nè!”. Bà cụ quay lại, bước về hướng gọi mình. Một anh thanh niên, cầm tờ tiền hai ngàn được vuốt thẳng thớm bằng hai tay mà gửi cho bà.
Thấy vậy, Bình chợt giật mình về cách cho tiền của mình trước đây của mình. Đành rằng, những đồng tiền cho đi đều mang một ý nghĩa chia sẻ, nhưng chia sẻ như thế nào mới là điều đáng nói. Khi bạn nhận của ai đó một món quà từ tấm lòng thật tâm. Sự chia sẻ ấy không đơn thuần thì sự sẻ chia về vật chất, mà đó là sự sẻ chia của những tấm lòng biết quan tâm lẫn nhau. Cuộc sống cần rất nhiều tấm lòng như thế đấy, bạn à! | |