| Tình cờ trên chuyến xe buýt về quê, mình đã gặp cậu ấy…
Cái nhìn đầu tiên đó là một cậu con trai với vẻ mặt vênh vênh, bất cần, khó ưa, chỉ nhìn khi cậu ta bước lên xe và sau đó hổng quan tâm nữa.
Tự dưng có người gõ nhẹ vào vai và đưa cho mình chiếc điện thoại. Đang ngồi ngẩn tò te chưa biết chuyện gì thì cậu ấy ra hiệu cho mình nhìn vào điện thoại. Thì ra là có một tin nhắn đã được soạn sẵn: “Mình làm quen nhé!”. Loay hoay mãi mà bấm hổng được, điện thoại lạ nên dùng hổng quen ấy mà…Thế là mình lấy điện thoại ra soạn tin nhắn trả lời lại: “Để làm gì?” lạnh tanh. Cậu ta không trả lời lại mà chỉ bấm số của cậu ta vào máy mình thôi. Rồi…kít…xe dừng lại, cậu ấy bước xuống rồi ngoái nhìn lại cười thật tươi. Mình cũng cười nhẹ đáp lại và không biết đã bấm nút ok khi nào nữa…
Vậy là từ đó cậu ấy có số của mình và chúng mình bắt đầu liên lạc. Tụi mình chơi với nhau như những người bạn thật sự. Lúc ấy mình đã có bạn trai (mối tình đầu của mình). Thế nên lúc buồn vui gì mình cũng tâm sự, chia sẻ với cậu ấy. Cũng không biết vì sao mình dễ tâm sự với cậu ấy như thế, một cậu bạn mới quen. Lúc mình vui cậu ấy cũng vui, lúc mình buồn thì cậu ấy động viên, chia sẻ và chọc mình cười nữa. Những khi suy sụp cậu ấy vẫn là người đầu tiên kéo mình đứng lên và trao niềm tin cho mình mặc dù mình chưa kịp nói điều gì, chứ không phải là người yêu. Mình không trách người yêu, chỉ đôi lúc thấy hơi buồn vì người ấy không biết nhiều về tâm tư của mình. Rồi những khi mình và người yêu bất hòa cậu ấy cũng là người khuyên mình bình tĩnh và khoan dung. Nhưng rồi quá nhiều điểm không hợp nhau nên mình và người yêu đã chia tay, để lại mối tình đầu dở dang…
Lần đầu tiên biết yêu nên cú sốc đó quá lớn. Tưởng chừng như không vượt qua được nhưng mình đã từng bước đứng lên nhờ cánh tay nâng đỡ của cậu ấy. Những lúc gục ngã cậu ấy vẫn luôn sát cánh bên mình. Thật ra cậu ấy cũng rất dễ thương chứ không như cái vẻ khó chịu bên ngoài khi gặp lần đầu tiên đâu. Kể cả con nhỏ bạn thân, chưa khi nào mình buôn chuyện điện thoại với ai lâu như với cậu ấy, cậu ấy lôi hết chuyện này đến chuyện nọ ra nói, chọc mình cười vỡ cả bụng. Thậm chí nói lâu quá làm má mình sốt ruột thay cơ. Vậy nên mình ít có thời gian nghĩ đến chuyện không vui. Sau khi chia tay mối tình đầu được hơn 4 tháng, mình cố lây lại cân bằng và bước vào năm học mới.
Và đến một ngày bỗng dưng cậu ấy nói yêu mình, ngay khi bước lên xe cậu ấy đã ấn tượng với nụ cười, cử chỉ đối với 1 cụ già của mình, đã thích mình sau vài lần đi chơi thoải mái, và đã yêu mình từ khi nào không hay nhưng cậu ấy đã giữ bí mật ấy vì thấy mình đã có bạn trai, mình thật sự ngỡ ngàng. Bởi vì chưa bao giờ mình nghĩ chuyện này có thể xảy ra, cậu ấy nhỏ hơn mình 2 tuổi cơ mà. Mặc dù nhìn bên ngoài cậu ấy cũng khá chững chạc nhưng mình chỉ luôn xem cậu ấy là người bạn nhỏ thôi. Mặc dù cậu ấy luôn bên cạnh mình trong suốt 2 năm kể cả lúc vui hay buồn nhưng mình vẫn chưa thể tin được chuyện này. Mình đã im lặng. Có lẽ là một sự im lặng đáng sợ đối với cậu ấy, hẳn cậu ấy đã rất buồn.
Mình suy nghĩ thật nhiều, rồi đi đến quyết định nói với cậu ấy rằng: “Hãy quên mình đi”. Dẫu không muốn mất cậu ấy - một cậu bạn tốt, nhưng mình chưa đủ can đảm để yêu một lần nữa, vết thương lòng lớn đã ám ảnh mình rất nhiều và càng không muốn làm tổn thương người bạn mà mình yêu quí. Cứ nghĩ là với tính nỏng nảy cậu ấy sẽ bỏ đi sau khi bị từ chối nhưng không, cậu ấy không bỏ đi mà đã kéo mình lại trước khi mình kịp bỏ chạy. Cậu ấy nói sẽ giấu tình cảm riêng vào một góc và chúng mình vẫn là bạn. Sao có thể? Mình biết cậu ấy làm thế chỉ vì không muốn mất mình mãi mãi mà thôi. Mình lại im lặng và không liên lạc, để suy nghĩ. Vậy mà càng suy nghĩ lại càng bế tắc, mình đã rất nhớ cậu ấy. Thiếu cậu ấy mình cảm thấy thật trống vắng, thoạt đầu mình cho đó chỉ là thói quen, nhưng thật ra không phải, mình đã sai. Đấy chính là tình yêu. Mỗi khi nghĩ rằng phải xa cậu ấy là tim mình cứ thấy nhói, không hiểu vì sao…Có thể thoát được cậu ấy nhưng mình sao có thể chạy thoát được tâm tư của chính mình. Và thế là mình đã tiếp nhận tình yêu của cậu ấy, nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ vì sung sướng của cậu ấy khi nhận được câu đồng ý mình cũng thấy thật hạnh phúc.
Một tình yêu mới bắt đầu. Càng ngày mình và cậu ấy càng hiểu nhau hơn và mình cũng yêu cậu ấy nhiều hơn. Chỉ cần nghe cậu ấy ốm là lòng mình thấy xót, cứ bồn chồn không yên. Vì sợ mình lo nên cậu ấy cứ luôn miệng: “Không sao cả”, làm mình vừa giận vừa thương. Trước đây mình cứ hay tự hỏi: “Hổng biết đến bao giờ mình mới tìm thấy được nửa kia” và bây giờ mình lại nghe con tim mình thì thầm: “Cậu ấy đấy, nửa kia của mày đấy, giữ thật chặt đi nhé!”. Thì ra suýt nữa mình đã đánh mất nửa kia của mình rồi.
Nửa kia của tôi ơi! Hãy yêu nhau mãi nhé! Mình và cậu cùng cố gắng nha. Dẫu có rất nhiều khó khăn nhưng đi cạnh cậu mình sẽ không sợ đâu. Cậu cũng thế nhé, mình hứa sẽ không rời xa cậu nữa, sẽ mãi yêu cậu, nhóc à.
Thầm cảm ơn chuyến xe buýt đó - chuyến xe định mệnh đã mang cậu ấy đến với mình…
Vẫn chưa đi đên cuối con đường nhưng mình vẫn nguyện cùng cậu ấy vượt qua mọi chông gai, vấp ngã, đứng lên và nắm tay nhau bước tiếp...
******
Tất cả mọi vệc bạn phải xử lý bằng đầu óc, nhưng với tình yêu hãy nhường chỗ cho con tim nhé! Hãy lắng nghe, cảm nhận và làm theo, bởi vì lúc này tiếng nói của nó là quan trọng nhất.
Một nghìn người đi qua, trong đó có nửa kia của bạn, việc quan trọng là bạn phải kịp nhận ra nửa kia của mình và giữ lấy, nếu không sẽ chẳng có cơ hội lần thứ 2. Hãy cố gắng đừng để mọi việc quá muộn để rồi hối tiếc... | |