Kem luôn khiến tôi băn khoăn về sự "chuyên nghiệp" trong cách cư xử. Còn Anh Đài thì làm tôi vui vì sự ngô nghê đáng yêu...
Hôm qua, tôi chủ động gọi điện cho Kem thay vì nhắn tin. Lúc ra về trưa nay, tôi thấy Kem có vẻ mệt mỏi, chắc là áp lực chuyện gì đó. Tôi hỏi, Kem chỉ nói sơ sài: "À, xích mích nội bộ thôi anh ạ...!", rồi quay sang hỏi chuyện tôi. Tôi kể đủ thứ, nàng nhẹ nhàng lắng nghe, thỉnh thoảng chêm vào vài câu nhận xét. Kể một hồi, thấy "không còn chuyện để kể", hai đứa im lặng hồi lâu. Chính Kem là người lên tiếng trước...
"Khuya rồi, anh ngủ đi. Sáng còn đi học..."
"Ừ. Em ngủ ngon".
o0o
Có phải bình yên quen rồi thì ra không thể chịu nổi những thử thách, dù chỉ là nhỏ nhặt?
Hôm nay, lần đầu tiên tôi và Kem giận nhau. Chả là tôi thấy Kem cười đùa thân mật với những anh chàng trong lớp, trong khi tôi đợi nàng cả buổi ở dưới sân trường. Kem cười cười: "Tụi con trai lớp em thế đấy, vui tính cực kỳ anh ạ!". Tôi nổi giận, không nói không rằng, tối đến cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn. 1 giờ sáng, Kem gọi điện...
"Anh có thấy mình giận quá ư vô lý không?"
Tôi cúp máy...Hồi trước, mỗi lần tôi giận, Anh Đài toàn chủ động xin lỗi rồi làm hòa...Còn Kem, cô ấy hoàn hảo quá, đúng đắn quá, nên lúc nào cũng cho rằng mình luôn tuyệt vời, phải vậy không? Sự tự ái nổi lên, lấn át đi cả những yêu thương vun xén nuôi trồng...
Hồi ấy, mỗi lần tôi và Anh Đài cãi cọ, tôi chỉ xem đó là "chuyện thường ngày"...Còn riêng với Kem, vì chưa giận cô ấy lần nào nên lần này tôi cứ mang vác một nỗi sợ vô hình: sợ chia tay. Mỗi lần âu lo là mỗi lần tôi nghĩ như thế...Sự mất mát trong mối tình đầu đã để lại cho tôi nhiều kinh nghiệm, để rồi tôi cứ phải dè chừng thế này đây...
Tôi sợ mình nói chuyện lại, Kem sẽ được nước lấn tới...Còn nếu Kem chủ động "huề", tôi sẽ lại bình thường. Nhưng có vẻ hơi khó vì hình như chính tôi "gây sự" trước cơ mà...
o0o
Buồn buồn, tôi mở máy online khuya. Vào blog Anh Đài, tôi ngỡ ngàng. Cô ấy vẫn chưa quên được tôi...
Cô ấy nói rằng cô ấy đợi...Đợi đến khi nào cũng được...Cô ấy nói trong blog: "Tôi không tin rằng anh ấy đến với người mới là vì anh ấy cạn tình với tôi...Anh ấy rất chung thủy. Thật sự là thế. Suốt ba năm, trong khi tôi "thử lòng" anh ấy hết lần này đến lần khác, thì anh ấy vẫn luôn chỉ có mình tôi thôi..."
Tôi bỗng nhớ lại sóng gió năm nào...
Hồi trước, Anh Đài thường xuyên làm tôi giận chỉ vì luôn "hòa đồng" với những tên con trai khác...Tôi góp ý, nhưng rồi sự "hồn nhiên" của cô ấy vẫn cứ tiếp diễn...Cho đến một hôm, khi tôi bắt gặp những hành động "quá sức tưởng tượng" giữa Anh Đài và một thằng bạn thân của mình, tôi quá sốc và rồi bỏ đi...Đến bây giờ, khi mọi chuyện đã qua, thằng bạn thân giải thích rằng: "Anh Đài chỉ đùa vui thôi, không có ý gì cả". Tôi cười nửa miệng. Đùa ư? Đùa để thử lòng ư? Không tin nhau thì yêu làm gì? Nông cạn.
Nhưng cảm giác "được yêu" luôn dễ chịu hơn là "yêu người khác". Tôi cứ thế nhận gián tiếp những tình cảm từ Anh Đài, để rồi phải cật lực đi xây dựng tình cảm với Kem, vì cô ấy dường như quá hời hợt và cứ để mối quan hệ giữa tôi và Kem trở nên nhạt thếch, không thử thách, chẳng sóng gió...
o0o
"Dạo này khỏe hông? Kem thế nào rồi?" - Nick Anh Đài bật sáng, cô ấy nhảy ngay vào làm tôi không khỏi giật mình
"Sao biết cả biệt danh của Khánh Ngân nữa?"
"Thời @ mà...Thiếu gì cách...Đôi khi chỉ cần đọc vài trang blog là hiểu tất cả
" - Tôi thấy Anh Đài có vẻ chững chạc hơn trong cách nói chuyện, nhưng avatar thì rõ ràng là một cô bé 9x sốc nổi khi xưa...
"Vẫn hạnh phúc..."
"Đang giấu giếm phải không?"
"Ừ thì..."
"Có gì cứ nói... Ngại nữa kìa...
" - Kem thường trò chuyện sâu sắc và tinh tế, chứ không "ruột để ngoài da" kiểu này...Hồi ấy, vì tình yêu, tôi bất chấp tất cả những nét vụng về trong tính cách Anh Đài...Về sau sự ích kỷ dần dà ngăn cản tôi bỏ qua những điều ấy...Và giờ tôi lại thích điều ấy...Tôi nản khi phải gồng mình lên nói chuyện sao cho thông minh như Kem...
Và tôi tâm sự...Và Anh Đài khuyên tôi...Cô ấy học không giỏi như Kem nên cách nói chuyện cũng khác hẳn...Cách khuyên cũng chẳng khiến tôi vui hơn lên vì nó khá nhạt dù rất chân thành... Nhưng thà bình yên đơn giản như vầy hay hơn...
o0o
Tôi có đang tham lam quá không, khi đã làm lành với Kem rồi, thì tôi lại dần dà trò chuyện với Anh Đài càng nhiều...Tôi liên tục đặt hai người này lên bàn cân để so sánh...Tôi chán sự hoàn hảo của Kem khi phát hiện ra nhiều điểm thú vị nơi Anh Đài. Tôi có thể trò chuyện hàng giờ với Anh Đài vì cô ấy rất tự nhiên và không câu nệ, trong khi Kem thì đã từng nói rằng: "Nếu hai ta trò chuyện quá nhiều, dần dà anh sẽ chán thì sao? Cái gì cũng nên có giới hạn anh ạ...Nhiều quá sẽ bội thực...". Đúng, nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi...
Kem và Anh Đài khá giống nhau về vẻ ngoài...Còn tính cách thì như hai đường thẳng song song...Tôi đang bị buộc phải lựa chọn một trong hai đường thẳng ấy...Tôi không muốn mất Kem nhưng một mặt lại thích trò chuyện với Anh Đài hơn...Anh Đài có những kỉ niệm sâu sắc với tôi hơn, và tôi cũng đã tha thứ cho cô ấy vì những vụng dại trong quá khứ rồi...
Một ngày đầy gió...Tôi thở dài, nén một sự mệt mỏi và vứt bỏ cảm giác tội lỗi...Tôi nói lời chia tay với Kem thẳng thừng để đến với Anh Đài. Vì tôi nghĩ, ít ra Anh Đài là mối tình đầu của tôi, cô ấy mộc mạc và không giấu giếm tôi quá nhiều như Kem. Cô ấy cũng không cư xử hoàn hảo như Kem, nhưng thà tôi chấp nhận đến với một người nhiều khuyết điểm để tôi có thể chỉnh sửa cho cô ấy, còn hơn là để Kem phải chỉnh tôi...Quá khứ đã qua và tôi đã tha thứ cho Anh Đài...Kem nói rằng cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm nhận rõ...Anh Đài nói yêu tôi và tôi cảm nhận được...
Nhưng tôi không ngờ rằng...
(Còn tiếp)