[You must be registered and logged in to see this image.]Đêm. Mỏi mòn chờ một tin nhắn trong nhịp đồng hồ khắc khoải, tôi gục trên ghế sô-pha vài lần...
Đến khi cảm thấy sức kiên nhẫn của mình vụn vỡ, tôi bèn nhắn tin chúc Kem ngủ ngon...Điện thoại rung ngay sau đó, nàng cũng nhắn lại một tin có nội dung y hệt, nhưng được phá cách rất dễ thương và thú vị...Đến lúc đó tôi mới yên lòng đi ngủ...
Đó là chuyện của những đêm trước... Hôm nay, tôi thử không nhắn tin, nàng cũng chẳng buồn chủ động...Đó là một trong những điều bí ẩn mà nàng thu hút tôi...Tôi không buồn vẩn vơ hoặc suy nghĩ lung tung về điều này như những kẻ đang yêu khác. Đơn giản vì, tôi và Kem quá hiểu nhau...
Chúng tôi học cùng trường và đến với nhau nhẹ nhàng như cơn mưa phùn giăng mắc ở những kẽ lá tán phượng...Nàng thua tôi một tuổi nhưng dường như quá sâu sắc và am hiểu ở mọi vấn đề, đặc biệt là khía cạnh tình cảm...Nàng không bao giờ làm trò, giận dỗi, hờn giận vu vơ hoặc ghen tuông vớ vẩn...Cách cư xử của nàng làm tôi yên lòng...Tôi yêu nàng và cứ muốn được bên nàng mãi. Kem là một cô bé rất đáng yêu...
Tên Kem là Khánh Ngân, nhưng tôi thích gọi nàng bằng biệt danh trên blog...Nghe có vẻ gì đó bình dị, gần gũi và ấm êm...dù những que kem tôi mua cho nàng luôn đầy màu sắc, óng ánh và lạnh tỏa khói. Tôi thấy món ấy không ngon miệng chút nào và chẳng khỏa lấp đi được cơn đói, nhưng nàng ngược lại, thích mê.
o0o
Dường như mối tình thứ hai này của tôi quá suôn sẻ và yên bình, nên cứ nhớ về sự rạn nứt trong mối tình đầu, tim tôi nhói lên từng hồi, đập thổn thức...
Tôi nghĩ về Anh Đài, nghĩ về mối tình đầu...Và tôi ước, giá mà cô ấy có được chút gì đó của Khánh Ngân...
Anh Đài bẳng tuổi tôi...Chúng tôi biết nhau từ khi còn cầm que kẹo chạy long nhong khắp xóm...Lớn lên một chút lại được học cùng...Và đến cuối cấp hai thì tôi chợt nhận ra tim tôi có cái gì đó đổi thay khác lạ...Nhưng rồi Anh Đài thổ lộ tình cảm trước. Tôi hạnh phúc tê người, từ đó chúng tôi lúc nào cũng bên nhau, cùng vẽ ra những mộng tưởng và tương lai đầy những điều thú vị...
Chúng tôi chia tay vì Anh Đài làm tôi mệt mỏi...Tôi luôn lèo lái con thuyền tình cảm đi đến những bến bờ bình yên nhất, còn cô ấy muốn con thuyền phải vượt sóng, đâm đầu vào vách đá, hoặc đụng những con thuyền khác. Cô ấy tạo ra sóng, những vách đá cheo leo, và rồi vẫy gọi những con thuyền khác cùng tham gia vào "cuộc vui" của mình...Dần dần tôi thấy Anh Đài quá khó hiểu, tôi đau đầu, tôi chán nản và rồi tôi cảm thấy Anh Đài không còn là người tôi yêu nữa. Tôi rời xa cô ấy mà không nói một lời...
Anh Đài khóc. Ngày cuối cùng nói chuyện với cô ấy, tôi đã thổ lộ tất cả những suy nghĩ của tôi. Tôi không đề cập tới vấn đề chia tay vì tôi nghĩ chắc cô ấy cũng tự hiểu...Cô ấy nói trong nước mắt, rằng cô ấy còn yêu tôi rất nhiều, và tôi hãy cho cô ấy một cơ hội...Đã bao lần tôi tặng cô ấy biết bao cơ hội, nhưng rồi "ngựa quen đường cũ", cô ấy tiếp tục làm tôi muộn phiền...Bao nhiêu sự chịu đựng dồn nén suốt ba năm, tôi bùng nổ. Tôi không muốn tiếp tục nữa...
Dù khi đó, tôi cũng khóc. Tôi khóc cho nỗi đau xé lòng không cách nào lý giải được. Chúng tôi đến với nhau chân thành và có quá nhiều kỉ niệm...Sự vụng về trong cách vun đắp tình cảm của Anh Đài làm tôi hụt hẫng, thất vọng ê chề. Chia tay là cách giải thoát tốt nhất...
o0o
Lần đầu tiên vô tình va phải Khánh Ngân tại góc cầu thang lầu một, tôi đã hiểu được rằng, Ngân sinh ra là dành cho tôi...Nhưng rồi tôi khựng lại vì tôi sợ rằng mình bị cái bóng của Anh Đài làm lu mờ lý trí...Ngân giống Anh Đài quá...Từ gương mặt, cách đi đứng uyển chuyển, cho đến cặp kính trắng... Cả mái tóc cũng giống...Tôi sợ mình có tình cảm với Ngân chỉ vì Ngân giống Anh Đài...
Nhưng thời gian đã phản biện ngược lại. Kem tuyệt hơn Anh Đài...Dù đôi khi sự so sánh này có vẻ khập khiễng và bất công, nhưng tôi không thể thôi cái suy nghĩ ấy... Mối tình đầu của tôi quá sâu nặng và mối tình thứ hai cũng rất chân thành...Điều đó ám ảnh tôi và tôi luôn sợ mất Kem...Vì thế, những lúc yên bình nhất lại chính là những lúc tôi gặp ác mộng nhiều nhất...Ban ngày, tôi và Kem hạnh phúc bao nhiêu, thì đêm đến, Anh Đài lại tìm gặp tôi trong những giấc mơ bấy nhiêu, nước mắt đầm đìa, khuôn mặt khốn khổ vì bị tôi ruồng bỏ, và những kỉ niệm giữa tôi và Anh Đài ùa về...
o0o
Kem và Anh Đài có vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng tính cách một trời một vực. Tâm hồn Kem phẳng lặng, còn Anh Đài thích những gì xôn xao...Kem hát hay khiến tôi lặng đi để nuốt từng giai điệu, còn tôi và Anh Đài đã từng song ca hàng chục lần trong tiếng cười nắc nẻ chỉ vì Anh Đài hát "í ẹ" quá, tôi phải hát theo đỡ lời...Kem và tôi ít trò chuyện cùng nhau, đôi khi bên cạnh nhau đã là quá đủ, còn tôi và Anh Đài đã từng trò chuyện hàng giờ, thậm chí cả ngày không biết mệt. Chúng tôi nói những chuyện trên trời dưới đất, chuyện người khác, chuyện nhà mình, chuyện của những chú cún...Kem học giỏi và luôn động viên tôi học tập, còn Anh Đài thường xuyên gục trước góc học tập, tôi phải kí đầu hoặc vốc nước từ bể cá vẩy lên người cô ấy, lúc đó Anh Đài hét toáng lên, la oai oái và dí tôi chạy từ đầu ngõ đến cuối góc đường...
Những kí ức về Anh Đài, về những kỉ niệm, khiến tôi không thể nào gạt bỏ cô ấy trong suy nghĩ. Dù lý trí tôi chối bay chối biến là không còn tình cảm nữa, nhưng tôi vẫn ước giá như Anh Đài và Khánh Ngân bổ sung cho nhau...
Tình cảm của Anh Đài dành cho tôi có quá nhiều thiếu sót và đôi khi khiến tôi phát cáu, nhưng đó là những kỉ niệm quá đẹp và tuyệt vời...Tình yêu ấy cứ thăng trầm, khi hạnh phúc ngập tràn, lúc lại đau khổ cùng cực...Những cung bậc tình yêu ấy rất thật...Thật đến nỗi khi đến với Kem, tôi như có cảm giác "sự suôn sẻ luôn khiến ta cảm thấy không an toàn". Phải chăng quá suôn sẻ khiến tôi ngờ vực, rằng tâm hồn của tôi và Kem không đồng điệu như tôi với Anh Đài?
Nhiều lúc tôi cảm thấy hận mình vì sự so sánh ấy...Tại sao tôi cứ nghĩ về Anh Đài trong khi đã đến với Kem? Tôi đã kể cho Kem nghe về điều này và nàng mỉm cười động viên: "Không sao đâu anh...Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi mà...Chúng ta chỉ mới quen nhau được ba tháng...Ba tháng so với ba năm thì không thể nào xấp xỉ được rồi..."
Sự khôn khéo của Kem làm tôi yên lòng hơn...Đó là lý do tại sao tôi chọn Kem mà không chọn Anh Đài...
Cho đến một ngày...
(Còn tiếp)