| Đợt đó vào hè. Chuông báo giờ chơi vừa vang là lũ trẻ chút chít đổ ào xuống căn-tin bé tí xíu, chen chúc mua nước ngọt, si-rô đá bào hoặc những que kem mát lạnh.
Chẳng mấy khi có tiền tiêu vặt, một hôm, thèm kem quá, tớ đánh bạo chen vào, vươn tay lấy một que kem dâu, hy vọng ngây thơ là bà bán hàng sẽ không nhận ra tớ chẳng đưa tiền. Thế nhưng bàn tay tớ bị tóm chặt bởi một bàn tay ướt nhép, lạnh lẽo, bà Sáu lãnh thầu căn-tin hiện ra, đắc thắng và dữ tợn.
Lôi xềnh xệch tớ xuống gặp cô chủ nhiệm, bà Sáu không ngớt lẩm bẩm cuối cùng đã tóm được thủ phạm đánh thó kem lâu nay. Tớ cố gắng giải thích cho cô hiểu đây là lần mắc lỗi đầu tiên. Nhưng đôi mắt ngờ vực nhìn tớ qua gọng kính cận, sự im lặng nghiêm khắc của cô biến thành lời kết tội khủng khiếp.
“Vụ án” trộm kem bị mang ra trước lớp. Cô không nói đích danh, nhưng mấy đứa ở trong căn-tin lúc đó chầm chậm ngoảnh xuống ngó tớ. Đến cả những sợi tóc trên đầu tớ cũng như đông cứng lại.
Một khoảng cách vô hình xuất hiện. Mỗi khi đi ngang chỗ tớ, tụi lớp e ngại đánh một đường vòng. Thỉnh thoảng, trong lớp thất lạc đồ dùng học tập, vài ánh mắt vội vã chiếu về tớ, rất nhanh, nhưng cũng đủ làm tớ tê cóng. Thấy hai mái tóc chụm lại, tớ nghĩ chúng nó đang nhắc chuyện que kem đánh cắp. Nỗi ám ảnh đẩy tớ lên ốc đảo cô độc. Tớ sợ những ngày Thứ Hai, bởi chúng bắt đầu một tuần dài dằng dặc. Điểm số của tớ kém hẳn. Có đêm, trước khi nhắm mắt ngủ, tớ đã ao ước sáng mai không thức dậy nữa. Cuộc sống với thằng nhóc 9 tuổi thật tăm tối, nặng nề.
Giờ ra chơi, tớ thường vòng ra sau trường. Ở chỗ chẳng ai bén mảng, có một vòi nước bỏ hoang. Tớ thường tới uống nước, rồi ngồi một mình cho hết giờ chơi. Một lần, đang đi tới chỗ ẩn náu cô đơn của mình, bỗng có ai chạm khẽ vào lưng tớ. Ngoảnh phắt lại, tớ nhận ra Hoài, nhỏ bạn cao nhòng ngồi dãy bàn cuối. Nó đề nghị: “Cho mình uống nước với!” Cơn giận dữ vô cớ ập đến, tớ gằn giọng: “Xuống căn-tin mà mua!”. Hoài lắc đầu: “Mình không có tiền!” “Tao cũng thế- Tớ nhắc lại, cay đắng- Nên tao từng ăn cắp một cây kem!” “Mình cũng ăn cắp kem của bà Sáu một lần. Sau đó nghĩ lại, mình không làm bậy nữa. Mình may mắn là chưa bị bắt, thế thôi!”. Sau sự thật bất ngờ ấy, Hoài nhìn thẳng vào mắt tớ: “Cậu khổ sở lắm, phải không?”. Kê mặt vào vòi nước, tớ vừa uống, vừa khóc nức nở, và bỗng thấy vơi đi rất nhiều.
Có Hoài, tớ nhẹ nhõm hẳn. Một hôm, Hoài rủ tớ đi xuống căn-tin. Trước cái lắc đầu sợ hãi, nó khịt mũi: “Con trai mà nhát hít!” Tớ đành nín thở bước vào căn phòng nhỏ. Chen trong đám đông, tớ đưa cao tờ tiền lẻ. Bà Sáu thu tiền, chìa cho tớ hai cây kem dâu. Hai đứa ngồi trên cái bàn gẫy ăn kem. Mọi việc thật bình thường. Tụi bạn đi ngang qua tớ, cười vui vẻ. Hình như lỗi lầm kia đã bị quên thật rồi.
Có những lỗi lầm khủng khiếp thời thơ ấu mà khi lớn lên, ta thấy nó thật nhỏ nhoi tội nghiệp. Nhưng ta còn nhớ hơn hết một bàn tay đã đưa ra đúng lúc, thấu hiểu, rộng lượng nâng đỡ ta vượt qua tâm trạng tăm tối ngặt nghèo. Sau này, nhớ về Hoài,tớ thường tự hỏi có thật cô bạn ấy cũng dại dột ăn trộm một cây kem hay không? | |